1001 Đêm Tân Hôn

Chương 27: Chương 26




“Y, không ngờ được ngươi khúc gỗ mục vạn năm này, lại còn có thủ đoạn như thế?”

Vũ Dư đạo nhân chú ý tới cả quá trình Cơ Hạo chém giết đám người vạm vỡ đó, khi bọn hắn một lần nữa sụp đổ thành lưu ly bảo châu, Vũ Dư đạo nhân không khỏi lớn tiếng tán thưởng.

Những binh khí chiến đấu hình người này, Vũ Dư đạo nhân liếc một cái nhìn thấu hư thật của bọn họ.

Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân hai huynh đệ, bọn họ giỏi về mưu tính, kế lược, sự dẻo dai và hung hăng khiến Vũ Dư đạo nhân cũng tán thưởng không thôi. Nhưng bọn họ ở phương diện luyện khí tựa như bẩm sinh đã thiếu vài thứ, so với Vũ Dư đạo nhân cũng có điều không bằng, càng không cần nói so sánh với hai vị huynh trưởng kia của Vũ Dư đạo nhân ở trên thủ pháp luyện khí, luyện đan có một không hai thiên hạ.

Nhưng một lần này, bỗng chợt nhìn thấy Mộc đạo nhân có thể lấy ngũ kim thần liệu phối hợp một số tài liệu đặc thù nào đó, luyện chế ra binh khí chiến đấu hình người, hơn nữa còn rất có linh tính có thể tạo thành đại trận vây giết kẻ địch.

Không thể không thừa nhận, Mộc đạo nhân ở trên đạo luyện khí có tiến bộ đột nhiên tăng mạnh, đã mở ra lưu phái thuộc về riêng lão.

Càng là như thế, Vũ Dư đạo nhân xuống tay càng ác.

Tuy mọi người không có thù sâu hận máu, nhưng giáo lí tranh đấu, tông môn tranh đấu nào cần lý do cùng đạo lý gì? Sớm hay muộn cũng sẽ diễn biến ra thù hận như biển máu vô biên vô hạn, Vũ Dư đạo nhân có được đại trí tuệ, đối với điều này có nhận thức rõ ràng.

Sớm hay muộn phải trở mặt làm lớn một hồi, đạo hạnh Mộc đạo nhân có tinh tiến, biểu hiện càng tốt, Vũ Dư đạo nhân lại càng muốn xuống tay độc ác, chém thêm mấy thân ngoại hóa thân của lão, suy yếu thêm một chút thực lực của Mộc đạo nhân.

Mỗi một thân ngoại hóa thân, mỗi một viên bồ đề tử, đều là một thân tinh khí thần của Mộc đạo nhân ngưng tụ tinh hoa, tổn thất một viên hai viên không sao cả, nếu một lần tổn thất hơn trăm viên, ảnh hưởng đối với Mộc đạo nhân sẽ quá lớn.

Kiếm khí như rồng, từng con kiếm long màu xanh giận chém trên không. Những cành cây màu xanh biếc bị chém cành lá điêu linh, đạo bào trên thân mỗi Mộc đạo nhân bị kiếm khí chém nát, càng có người tứ chi bị kiếm khí gây thương tích, không ngừng có máu tươi tản mát ra mùi thơm ngào ngạt từ trong cơ thể bọn họ phun ra.

Ngay tại thời điểm Vũ Dư đạo nhân như nộ long phát cuồng chém lung tung, Cơ Hạo thúc dục Bàn Hi Thần Kính phun ra thần quang đến.

Đối mặt Vũ Dư đạo nhân công kích cuồng dã, cho dù là Mộc đạo nhân cũng không rảnh phân tâm.

Thần kính thần quang trúng một trăm linh bảy Mộc đạo nhân, thân thể bọn họ lập tức mềm nhũn, pháp lực toàn thân chợt tiêu tán không đến một phần vạn cái chớp mắt, tất cả phòng ngự cấm pháp, phòng ngự thần thông quanh thân ở trong thời gian cực ngắn đó cũng đều chợt biến mất.

“Phá!” Vũ Dư đạo nhân cất tiếng cười to, thân thể hắn xoay tròn, trường kiếm màu xanh trong tay phun ra một kiếm quang dài vài dặm, toàn thân trong suốt như xanh biếc nghiền thành, kiếm quang chỉ rộng bằng ngón tay linh động như rắn, vòng quanh thân thể Mộc đạo nhân trúng chiêu chém xuống một kiếm.

Một trăm linh bảy Mộc đạo nhân giận dữ hét lên, thân thể đột nhiên nổ thành cả mảng lớn bích quang, các tia sáng hướng vào phía trong khép lại, đồng thời hóa thành những viên bồ đề tử xanh biếc to bằng nắm tay, mang theo những luồng laser màu xanh lục hướng bốn phương tám hướng chạy trốn.

Vũ Dư đạo nhân nhìn những bồ đề tử bỏ chạy kia cất tiếng cười to, Cơ Hạo cũng mặt mày hớn hở cười, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên ở đỉnh đầu phóng ra cả mảng lớn thái dương tinh hỏa màu vàng, ánh lửa màu vàng ngưng tụ thành một tấm lưới lớn màu vàng phạm vi mấy vạn dặm, hung hăng ném vào phía trong, tất cả một trăm linh bảy viên bồ đề tử đều rơi vào tấm lưới lớn, bị Cơ Hạo xách cả nắm ở trong tay.

Thái dương tinh hỏa ngưng tụ thành tấm lưới lớn hừng hực lửa, bồ đề tử sau khi bị cái lưới lớn ném vào còn kịch liệt nhảy lên, muốn phá vỡ tấm lưới lớn chạy trốn.

Nhưng bọn hắn bị một kiếm của Vũ Dư đạo nhân tổn thương căn bản, giờ phút này bọn hắn lại cố gắng nhảy lên, cũng giống cóc nấu trong nước ấm mười ngày nửa tháng, khớp xương toàn thân đều mềm nhũn rồi, nào còn nhảy lên nổi?

Trong Bàn Hi Thần Kính một điểm thần quang cực kỳ linh động nhảy nhót. Cơ Hạo cảm nhận được khát vọng của nó, thúc dục thần kính hướng về những bồ đề tử này đảo qua.

Chợt nghe các tiếng kêu thê lương từ sâu trong bồ đề tử truyền đến, chân linh phân thân bản tôn Mộc đạo nhân để lại trong bồ đề tử bị gạt bỏ ý thức, từng tia tiên thiên chân linh tinh thuần vô cùng hóa thành ánh sáng xanh lục mắt thường có thể thấy được, chậm rãi từ trong bồ đề tử bay ra, từ từ bay vào Bàn Hi Thần Kính.

Bàn Hi Thần Kính thống khoái vạn phần nhẹ nhàng run lên, như con chó nhỏ ăn uống no đủ, vô cùng thân thiết vòng quanh Cơ Hạo xoay loạn, mặt gương dùng sức cọ xát một cái ở trên gáy Cơ Hạo.

Đây chính là chân linh bản tôn Mộc đạo nhân để lại phân thân, tuy số lượng tuyệt đối không lớn, phẩm chất lại cao đến dọa người.

Đến tiên thiên chí bảo tầm cỡ Bàn Hi Thần Kính, theo đuổi đối với năng lượng không coi trọng số lượng nữa, chỉ có yêu cầu cực cao đối với chất lượng. Chân linh phân thân Mộc đạo nhân sau khi bị nó cắn nuốt, cảm ngộ của Mộc đạo nhân đối với thiên đạo Bàn Cổ thế giới, lĩnh ngộ đối với tất cả thiên cơ áo nghĩa, tương đương tất cả đều bị Bàn Hi Thần Kính hưởng một lần lợi ích.

Cơ Hạo rõ ràng phát hiện, độ phù hợp của bản thân và Bàn Hi Thần Kính chợt tăng lên gấp đôi có thừa, uy lực thần kính có thể phát huy cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí độ phù hợp của chí bảo đến từ dị giới này với Bàn Cổ thế giới cũng đã tăng lên rất nhiều, thiên địa uy lực cùng thiên địa linh khí có thể thuyên chuyển càng tiến một bước dài, đề cao đến tiêu chuẩn cực kỳ kinh người.

Một tên Mộc đạo nhân còn sót lại vừa mới dùng cành cây bảy màu lưu động trên tay đỡ thần quang của Bàn Hi Thần Kính, tránh khỏi vận rủi bị Vũ Dư đạo nhân một kiếm chém giết, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì với Vũ Dư đạo nhân, Cơ Hạo đã đem sự tình làm xong rồi.

Phân thân rơi vào trong tay Cơ Hạo, phân thân chân linh bị chém giết, bị Bàn Hi Thần Kính cắn nuốt!

Mộc đạo nhân còn sót lại tức giận đến mức cả người run rẩy, hắn bỏ lại Cơ Hạo không để ý tới, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Vũ Dư đạo nhân.

“Vũ Dư đạo hữu, bần đạo hôm nay ở đây, chính là cần đuổi giết một đám tà ma, một uy hiếp rất lớn cho Bàn Cổ thế giới diệt trừ.”

Đôi mắt Mộc đạo nhân phun trào bích quang, hắn nhìn Vũ Dư đạo nhân lớn tiếng quát: “Hôm nay đạo hữu phá hư đại kế trừ ma của ta, tương lai tất cả nhân quả đều ở trên người đạo hữu!”

Cơ Hạo ở một bên cất tiếng cười: “Ồ? Tiền bối ngây ra canh giữ ở Lưu Diễm Hải, hóa ra là vì chờ tà ma đó chui đầu vô lưới đưa lên cửa?”

Cười lạnh một tiếng, Cơ Hạo cười quái dị nói: “Nhưng vãn bối sao lại nghe nói, tà ma đó và tiền bối là một bọn?”

Vũ Dư đạo nhân khẽ nhíu hàng lông mày kiếm, tựa cười mà không cười nhìn về phía Mộc đạo nhân.

Ánh mắt Mộc đạo nhân lên một trận ra. Hắn xoay phắt người lại nhìn về phía Cơ Hạo: “Tiểu nhi vô tri nói hươu nói vượn, bần đạo chính là người tu hành chính đạo, sao có thể có bất cứ liên quan nào với bọn thiên ngoại tà ma đó?”

Cơ Hạo vỗ tay lớn một cái, hắn cất tiếng cười nói: “Diệu kế, thiên ngoại tà ma, không phải tiền bối nhắc, ta còn không biết bọn chúng là đến từ thiên ngoại! Hắc, tiền bối sao lại cấu kết với bọn chúng?”

Mộc đạo nhân lại ngẩn ngơ, hắn giận dữ chỉ vào Cơ Hạo đang muốn quát lớn, đột nhiên một làn sương khói năm màu từ bên người hắn chảy ra, một thanh âm ngọt ngào dị thường từ từ cười lên: “Tìm được ngươi rồi, hì hì, không đối phó được bản thể của ngươi, đoạt trước của ngươi một khối phân thân cũng tốt!”

Thân thể Mộc đạo nhân nhoáng lên một cái, con mắt màu xanh biếc chợt biến thành năm màu mê ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.