1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 27: Tuốt súng




Tục ngữ nói ” Thất Tịch mồng tám tháng chạp đông lạnh kết băng”, nửa đêm lại càng gió bắc gào thét, tiếng nhanh cây bị gió thổi vang rên, càng nổi bật lên yên tĩnh chung quanh.

Tây Viễn cũng không hiểu tại sao mình ngủ không được yên, cảm giác giống như khi ngủ khi không sẽ có chuyện gì phát sinh. có lẽ là buổi tối ăn hai cái bánh nhân đậu không dễ tiêu ảnh hưởng tới giấc ngủ chăng? trong lòng Tây Viễn nghĩ vậy, thật cẩn thận chuyển người lại. bên trái hắn là Tây Vi, bên phải là Vệ Thành, hai đứa nhóc đều phải nằm cạnh anh trai ngủ, Tây Viễn liền mỗi bên một đứa. Hai đứa con trai khi ngủ đều vô ý thức ghé vào anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn ịn lên gối đầu anh trai.

Trước khi nằm xuống ông nội đút lá cây khô vào trong kháng, sau đó đốt, lá cây cháy chậm, có thể chậm rãi đốt đến nửa đêm về sáng, kháng được lửa nhỏ huân, có thể luôn nóng đến tận hừng đông, cho dù ngủ ở cuối kháng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Tây Viễn nâng tay dịch dịch mền cho Tây Vi, tiểu tử kia ngủ không thành thật, vẫn luôn lộ bả vai ra, bất quá còn may là cả mùa đông cũng không sinh bệnh. Mấu chốt là vừa thấy đứa em trai nào có chút chảy nước mũi, Tây Viễn liền bật người đun chè gừng, mỗi đứa nhóc một chén, ai cũng chạy không được. có lẽ là do phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, có lẽ là do trẻ con nông gia chắc nịch hơn, cho nên mấy đứa trẻ con đều rất khỏe mạnh vượt qua hơn nửa mùa đông.

Mới vừa có chút mông lung sắp ngủ, đột nhiên, Tây Viễn nghe được một chút động tĩnh không bình thường. Tây Viễn cũng không rõ được là âm thanh gì, nhưng trong ban đêm im ắng này, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, hơi có chút động tĩnh liền có thể cảm giác được. Tây Viễn không nhúc nhích, nghiêng lỗ tai tiếp tục nghe. Từ sau khi trong nhà phát sinh sự kiện mất dê, lòng cảnh giác của Tây Viễn liền tương đối mạnh.

Rất nhanh âm thanh càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng gần, Tây Viễn nghĩ nhất định tiếng của ngựa đi đường đêm, hơn nữa cách nhà mình đã không xa. Tây Viễn đẩy ông nội, ông nội có thể do lớn tuổi nên lỗ tai không đủ linh mẫn, Tây Viễn đẩy vài cái, ông nội mới u mê tỉnh lại. tiếp đó từ trong sân vang lên tiếng sủa của Đậu Tương Giác, người trong nhà hiện đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần Đậu Tương Giác sủa thì nhất định có chuyện, ông nội lập tức bị hù dọa, vừa lẳng lặng mặc quần áo vừa nghiêng tai nghe.

động tĩnh bên ngoài dù không lớn nhưng Tây Viễn vẫn nghe được tiếng cửa sân bị mở ra, Đậu Tương Giác và Hổ Tử cũng kịch liệt sủa lên. Đậu Tương Giác là chó săn cho nên rất thông minh. Tây Viễn bình thường cũng rất thương nó, trong nhà có khi đặc biệt mua chút xương cốt linh tinh, còn có gan gà sau khi giết lấy đến cho Đậu Tương Giác ăn, đương nhiên Hổ Tử cũng được nhờ theo. Lại nói tiếp, tên của Hổ Tử cùng tên Tây Hổ nhà Tây Minh Toàn trùng điệp, vì thế Tây Hổ vẫn bực bội với anh cả, nói Tây Viễn có lòng chọc quê nó. Tây Viễn ngẫm lại cũng buồn cười, mình lúc trước khi đặt tên mới vừa xuyên đến không lâu, đâu có chú ý một nhà Tây Minh Toàn, cho nên hiện ở nhà mọi người thường gọi Hổ Tử là Hổ Đầu.

cho đến một ngày đầu đông, Đậu Tương Giác dẫn Hổ Đầu chạy ra ngoài, miệng ngoạm một con thỏ xám về, Tây Viễn mới không chỉ mua xương cho hai chúng nó ăn. vừa vào mùa đông thỏ Đậu Tương Giác bắt được đều bị Tây Văn Minh lột da, tìm người quen chín ( thuộc), bà nội làm cho mỗi người Tây Văn Minh còn có Tây Vi, Vệ Thành mũ da thỏ đội đầu. Chút da thừa còn lại thì làm một cái tay áo cho Tây Văn Minh, Tây Văn Minh khi đánh xe đưa hàng, mặc dù có bao tay ( ngoài ngón cái, bốn ngón tay khác đều bao lại), nhưng ngồi trên xe gió Tây Bắc một tá, một hồi liền thấm lạnh, cho nên có tay áo da thỏ, có thể cho tay vào trong, để bao lâu cũng không đông lạnh tay.

Bởi vì có kinh nghiệm bắt mồi dã ngoại, cho nên Tây Viễn vẫn tin tưởng sức chiến đấu của Đậu Tương Giác. Bất quá nghe động tĩnh của Đậu Tương Giác, lần này người vào trong sân tuyệt đối không phải tên trộm nhỏ lần trước có thể sánh bằng. trong phòng tây, vợ chồng Tây Văn Minh nghe được động tĩnh cũng đã dậy, một lúc sau có người tới trước cửa phòng kéo cửa gian giữa, cửa bị ông nội dùng gậy gỗ chặn lại từ bên trong, trong lúc nhất thời không thể kéo ra.

“ông ơi, cháu sao lại nghe tiếng ngựa vậy?” Tây Viễn lén lút nói với ông nội. Ông nội và Tây Văn Minh nghiêng tai nghe ngóng, đích xác có tiếng ngựa đạp, chẳng qua không rõ ràng.

“Phỏng chừng là dùng vải bọc móng ngựa lại.” Ông nội phân tích.

“Trời ạ, không phải mã tặc đến chớ?” Bà nội thấp giọng kinh hô.

Lúc này bên ngoài cửa không mở ra được, có người dùng sức đạp một cái, sau đó người bên ngoài phỏng chừng cũng nghe được trong phòng chính có động tĩnh, một tên trong đó đi đến dưới cửa sổ nhà chính thấp giọng quát: “Mở cửa, mở chặn cửa ra, bằng không chúng ta liền đá văng. Yên tâm, chỉ cần bọn mày nghe lời, các ông đây sẽ không đả thương bọn mày.”

“đúng là râu.” Ông nội lúc này đã khẳng định. Ở đây gọi thổ phỉ là râu, cụ thể nguyên nhân vì sao gọi như vậy thì không rõ, có thể là nơi này là phương bắc, xa hơn về phía bắc chính là nơi tộc người du mục chăn thả, nơi này gọi chung tộc người du mục là người hồ, trước kia người hồ từng xuôi nam gây rối, cho nên mọi người cũng xưng thổ phỉ gây rối dân chúng giống người hồ là râu.

“Ôi, con ra mở cửa cho ngài đây ạ.” Ông nội run giọng đáp, nếu thật là râu thì cửa gỗ sơ sài này căn bản không ngăn được bọn gã, còn không bằng thái độ tốt chút mở cửa ra, bằng không chọc giận râu thì hậu quả khó lường.

Bà nội thấp giọng thúc giục Tây Văn Minh đi nhà tây ôm Tây Dương và Tây Dũng qua, Tây Văn Minh lập tức xoay người chạy ra ngoài, mẹ Tây Viễn cũng vội vàng đi theo, hai người ôm cả mền lẫn người sang. Tây Viễn giúp đỡ chuyển hai đứa con trai tới bên trong kháng, người lớn đều ngồi ở bên kháng trông mấy đứa trẻ con. Kỳ thật căn bản không có tác dụng, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.

Ông nội xuống kháng, vừa run run vừa mở cửa ra, ngoài cửa đứng năm người, ba người vóc dáng cao cao, có một người tầm trung, một tiểu cá tử. một người trong đó do hai người khác dìu, đoán chừng là bị thương, hai người khác đang bận ứng phó Đậu Tương Giác và Hổ Đầu.

Ông nội sợ bọn gã làm bị thương hai con chó, vội vàng thấp giọng quát Đậu Tương Giác và Hổ Đầu, chỉ cần người trong nhà càn g nói thì hai con chó liền thành thật, bất quá còn có chút không cam lòng, thấp giọng ư hử vài tiếng mới phẫn nộ trở lại trong ổ. Nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩn đầu hướng bên nhà xem.

Năm người buộc ngựa ở cọc bên cửa, giục ông nội lấy thức ăn cho ngựa, ông nội vội vàng lên tiếng đáp ứng. Tây Văn Minh sợ ông nội lớn tuổi đi đứng cùng ánh mắt không tốt, đêm ở bên ngoài tối như vậy liền tranh muốn đi, kết quả nửa chân còn chưa ra khỏi cửa đã bị thổ phỉ tầm trung một cước đạp trở về.

“Mẹ mày chứ, mày đi làm gì?” Thổ phỉ mắng, gã sợ Tây Văn Minh chạy ra đi tìm người báo tin, ông nội lớn tuổi, bọn gã ít băn khoăn hơn. Tây Văn Minh không dám động nữa. râu bé người ở bên ngoài nhìn thấy ông nội thêm thức ăn nước uống cho ngựa, mấy tên khác vào gian giữa, một tên trong đó mở cửa nhà tây ra dẫn ba tên khác vào, nhưng sau đó xoay người đi ra đẩy cửa phòng chính, xuất ra dao đánh lửa lần lượt chiếu mấy người trên giường, phỏng chừng sợ có tráng đinh giấu ở nhà chính, thừa dịp bọn gã không chú ý tập kích bọn gã. sau khi nhìn kỹ qua, phát hiện đều là người già đàn bà và trẻ con mới yên lòng, xoay người đi nhà tây.

Tây Văn Minh cũng thật cẩn thận đi vào theo, Tây Viễn ở nhà chính nghe được tiếng của râu bảo Tây Văn Minh chuẩn bị cơm canh. mẹ Tây Viễn cũng nghe được, bà định chính mình đi làm cơm, bị bà nội kéo trở về. Bà nội từ khi nghe được động tĩnh ở cửa sân, trên người vẫn run rẩy không ngừng, Tây Viễn ôm bà nội, càng không ngừng lấy tay vỗ vỗ lưng bà nội. hắn sợ bà nội bị dọa thành bệnh, bà nội cả đời đều không ra khỏi thôn hoa sen vài lần, người lạ cũng ít thấy, huống chi là râu. mẹ Tây Viễn cũng sợ hãi, trên người phát run, bất quá rốt cuộc do tuổi còn trẻ, so với bà nội khá hơn.

Bà nội chết sống không cho mẹ Tây Viễn xuất đầu lộ diện, bên ngoài này chính là râu đps, vạn nhất nổi lên tâm địa hiểm độc cả nhà này coi như khỏi qua, vừa rồi khi râu tiến vào bà cụ còn có ý đem mẹ Tây Viễn che ở trong bóng, cho nên người kia chỉ nhìn thấy là đàn bà, vẫn chưa thấy rõ tướng mạo.

Bà nội cố tự trấn định một hồi, sau đó nhấc chân xuống kháng, chân có chút như nhũn ra thiếu chút nữa ngồi xuống trên mặt đất, vì cả cái nhà này bà cụ vẫn bắt buộc mình ra ngoài. Bà một bà lão tuổi gần năm mươi, dù chết cũng không sao, cả đời nên trải qua đều đã trải qua, nên sống đều đã sống, chỉ cần những người khác trong nhà có thể bình bình an an là được.

may là ở trên lò đã chuẩn bị cơm sáng sớm mai. Có một cây cải thảo, hai khối đậu phụ đông, còn có một chút miến, bà cụ dùng nồi đun một nồi miến cải thảo đậu phụ đông, bên trên chưng nóng hơn chục cái bánh nhân đậu. Sau đó chuyên tâm ngồi xổm trước bếp nhóm lửa, đồng thời nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh nhà tây.

trong phòng tây ông nội châm đèn lên, ông cụ lo lắng thẳng cả một mình ứng phó râu, cho ngựa thêm thức ăn xong vội vàng vào nhà tây. tên râu nhỏ thó không đi theo vào xem ra gã muốn ở bên ngoài xem động tĩnh, sợ người trong thôn nghe được gây bất lợi với bọn họ, vạn nhất có người vây đánh bọn gã không chạy được sẽ bị bắt.

Trong phòng mấy râu đang xem xét thương thế người bị thương kia, người kia vóc dáng rất cao, nhìn qua tuổi cũng cùng Tây Văn Minh không sai biệt lắm, bất quá cũng nói không chính xác bởi vì trên mặt hắn râu ria xồm xàm nhìn không rõ ràng. gã bị thương trên đùi, nhìn qua giống bị đao kiếm tổn thương, một lỗ hổng dài bằng bàn tay, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy ra bên ngoài, thấm đẫm vải bao miệng vết thương. ba người khác, một người ở sau lưng gã đỡ gã, hai tên khác bỏ đi vải quấn trên miệng vết thương, tính toán nhìn thử tình huống miệng vết thương.

“Tìm đại phu…” cái tên được gọi là anh ba có chút do dự, bọn gã sợ kinh động những người khác trong thôn.

“Lão Ngũ, bằng không ngươi đi theo nó đi tìm đại phu, nói người nhà nó sinh bệnh. Còn mày nữa, nửa đường mà nổi lên tâm tư khác, lão Ngũ mày một đao kết liễu nó.” Anh ba chỉ chỉ Tây Văn Minh.

“Lão gia, bằng không để con đi tìm đại phu đi?” Ông nội thương lượng với râu đang bị thương, ông cùng bà nội giống nhau thà rằng chính mình dính vào nguy hiểm cũng không muốn con cái xảy ra chuyện gì.

Trong phòng chính, Tây Viễn cùng mẹ đang mặc quần áo cho mấy đứa nhóc con, Tây Viễn thầm tính hiện tại râu sẽ không nhúc nhích bọn họ, vạn nhất một hồi không thể nói rõ vì sao phát cuồng, hắn, ông nội và cha còn có Đậu Tương Giác Hổ Đầu cũng có thể chống đỡ một hồi, đến lúc đó kêu mấy tiểu tử kia mau chạy, chỉ cần chạy ra khỏi sân, lấy trình độ quen thuộc với thôn của bọn nhỏ, phỏng chừng có thể đào thoát khỏi ma chưởng của râu.

bị mặc quần áo, Vệ Thành và Tây Dương đều tỉnh dậy, Tây Vi và Tây Dũng còn nhỏ, cảm thấy không thích hợp lại lặng lẽ cụp mắt ngủ tiếp. Vệ Thành và Tây Dương mặc quần áo tử tế, ngồi dựa vào anh trai. vừa rồi bà nội trộm trở về phòng, lấy tay bôi bồ hóng lên mặt mẹ Tây Viễn, Tây Viễn cảm thấy quá rõ liền lấy tay áo của mình lau xuống một ít, cũng lau cho đều.

Lúc này, trong phòng tây râu đã buộc Tây Văn Minh dẫn đi tìm đại phu, Tây Văn Minh cũng rất khó xử, ông không muốn liên luỵ thầy thuốc Lý, nhưng giờ cũng không có cách nào, ông không có năng lực phản kháng, hơn nữa còn cả một nhà ở đây. Tây Viễn nghe được động tĩnh cảm thấy không thể để cho cha đi tìm thầy thuốc Lý, nói vậy sẽ để người trong thôn biết, nếu bị người có ý đồ riêng bẩm báo quan phủ, nói Tây Văn Minh ám thông thổ phỉ, giúp râu tìm đại phu, đến lúc đó liền phiền toái.

Thừa dịp hai người chưa ra khỏi cửa, Tây Viễn vội vàng xuống kháng, “Anh ơi, anh ơi, ” Vệ Thành dắt lấy quần áo Tây Viễn không cho Tây Viễn động, hắn không biết anh trai muốn làm gì, nhưng bằng trực giác biết anh trai ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

” bé ngoan, anh trai ra ngoài một chút, em đừng lo lắng, em giúp anh trông nom mẹ và các em nhé!” Tây Viễn ôm Vệ Thành hôn một cái, hắn kỳ thật trong lòng cũng không yên tâm, không biết ra ngoài sẽ thế nào, ôm Vệ Thành, sờ sờ Tây Vi, trong lòng đầy vẻ không muốn. Thời gian không để cho hắn nghĩ nhiều, Tây Văn Minh đã cùng tên râu tầm trung đi đến cửa gian giữa, Tây Viễn vội vàng ra khỏi nhà chính, kêu một tiếng “Cha!”

“nhóc, mày muốn làm gì?” tên râu kia thấp giọng quát.

“Đại ca, mấy người không thể đi tìm đại phu, thầy thuốc thôn chúng ta ngụ ở trong thôn, mấy người vừa đi nhất định sẽ kinh động người trong thôn, đến lúc đó cùng lại đây xem liền không xong.” Tây Viễn vội vàng nói.

“Hắc, ai anh cả mày? Nhãi con chưa lớn đã biết bám víu vai vế. Không tìm đại phu? Không tìm đại phu thì chân của anh cả tao mày xem được à?” một tiếng đại ca của Tây Viễn làm thổ phỉ có chút tức giận.

“A, ta xem được, ta đi theo thầy thuốc thôn chúng ta học, thương thế thông thường ta đều biết xử lý.” lời này của Tây Viễn cũng không tính là nói dối, hắn hiện tại không có việc gì liền đến nhà thầy thuốc Lý, nếu có người bệnh, lại là bệnh nhỏ con con, thầy thuốc Lý không muốn động liền cho Tây Viễn nhìn rồi xử lý. Nội chứng Tây Viễn còn không chẩn đoán được chứ ngoại thương linh tinh giúp đỡ xử lý qua không ít.

” Viễn à, cháu có thể làm không vậy?” Bà nội lo lắng hỏi, Tây Viễn vừa ra, bà cụ liền vội vàng theo tới, ông nội ở nhà tây hầu hạ mấy râu không ra được, trong lòng cực kì gấp gáp.

“Bà ơi, không sao, cháu đã học thầy thuốc Lý xử lý qua.” trong lòng Tây Viễn cũng bồn chồn, cái hắn biết đều là vết thương nhỏ, hơn nữa thầy thuốc Lý còn ở bên cạnh chỉ đạo.

“Thật giỏi vậy à?” tên râu kia có chút do dự.

“Lão Ngũ, mày dẫn nó vào đi, nó phải không xử lý được thì chém chết nó.” Anh ba trong phòng tây reo lên.

“Bà ơi, không sao.” Bà nội vừa nghe anh ba nói vậy thì thiếu chút nữa ngã vật trên mặt đất, Tây Viễn vội vàng đỡ lấy, thấp giọng an ủi. Bà nội hung hăng sờ sờ cánh tay cháu đích tôn, không muốn buông tay cũng ngăn không được, chịu đựng không rơi nước mắt, bà sợ làm phiền mấy diêm vương này hại đến cháu đích tôn.

“Cha, cha dùng ấm đung nước. bà, bà vào trong phòng lấy vải bông màu trắng nhỏ bà dùng làm mền ra.” Bởi vì trong nhà có hai đứa con trai của Tây Minh Võ, có khi Hổ Tử cũng sẽ tới ăn vạ ở đây một đêm cho nên bà nội cảm thấy mền không đủ dùng, trước đó vài ngày bảo Tây Văn Minh khi đưa hàng t hời gian tiện đường ở trấn Vạn Đức mua vải và bông, bà còn chưa kịp làm gì.

“Ôi, ôi, được, được.” Bà cụ nghe cháu đích tôn nói vậy thì nhanh chóng xoay người vào nhà chính, ở cửa phòng chính, Vệ Thành đang nằm úp sấp lên khe cửa xem trộm gian giữa, hắn vẫn không yên lòng anh trai.

“Bà ơi, để cháu tìm giúp bà.” Vệ Thành cũng nghe được lời Tây Viễn nói. hắn tay chân linh hoạt, cũng không sợ, rất nhanh sẽ tìm được thứ anh trai phân phó, hắn còn muốn ra ngoài đưa cho anh trai nhưng bị mẹ Tây Viễn túm về, “Thành à, con đừng đi ra, con vừa ra ngoài anh của con sẽ phân tâm, đến lúc đó gây ra rủi ro râu sẽ đánh anh con.” mẹ Tây Viễn dỗ Vệ Thành. đứa nhỏ này lá gan sao lớn vậy, mấy người lớn bọn họ dọa thành cái dạng này, nhìn Vệ Thành giống như tuyệt không sợ hãi. chẳng lẽ là dó tuổi còn nhỏ? Tây Dương bên cạnh chính là sợ tới mức nắm chặt vạt áo bà.

“Ôi, cháu à, mẹ cháu nói rất đúng, cháu vừa ra ngoài anh cháu sẽ nghĩ đến cháu, chúng ta đừng thêm chuyện cho anh cháu nữa!” Bà cụ cũng hồi thần lại, bà chỉ nghĩ tới cháu đích tôn.

Vệ Thành lúc này mới leo lên giường, bất quá ngồi một hồi vẫn không yên, lại ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, còn cách gian giữa cái gì cũng không thấy, cđ không nhìn thì, trong lòng hắn không an tâm.

Bà nội lấy đồ đến nhà tây, Tây Viễn rót nước sôi Tây Văn Minh đun vào chén lớn, sau đó cho một ít muối, bình thường bà nội nấu ăn dùng muối hạt, Tây Viễn cảm thấy khó ăn, có vị chan chát, liền mua muối hạt nhỏ, bà nội tiếc dùng, trong nhà còn có thiệt nhiều.

Chuẩn bị tốt nước muối, Tây Viễn thương lượng cùng lão đại bị thương muốn dùng kéo cắt bỏ quần trên chân gã. đề nghị này mấy tên râu đều không phản đối, lão Ngũ gì cũng chưa nói, cũng không dùng kéo, cầm đao trong tay gã xoẹt xoẹt cắt quần ra. Tây Viễn bảo anh ba giữ chặt lão đại, kỳ thật hiện tại lão đại bởi vì mất máu nhiều đã không còn bao nhiêu khí lực, Tây Viễn nói vậy một là sợ gã vạn nhất nhúc nhích, thứ hai cũng là vì đánh một tiếng dự phòng trước cho bọn gã, đỡ một hồi phải cùng gã dập lửa.

Tây Viễn dùng vải bông thấm nước muối tỉ mỉ lau sạch miệng vết thương cho lão đại, nước muối có tác dụng tiêu độc, không tiêu độc thì bôi thuốc cũng không tốt. Sau đó Tây Viễn đi vào nhà chính, đem hòm thuốc nhỏ từ trong tủ treo quần áo ra, bên trong có các loại thuốc hắn tìm tới từ chỗ thầy thuốc Lý, trong đó còn có thuốc trị dao cắt, thuốc trị dao cắt nhà thầy thuốc Lý là bài thuốc tổ truyền, trị miệng vết thương phi thường tốt.

Thầy thuốc Lý chế thuốc thành dạng bột sẵn, tương tự thuốc bột Bạch Dược Vân Nam, Thược Dược Thẩm Dương đời sau, chỉ cần rắc lên vết thương một hồi có thể cầm máu, còn có một ít thuốc bột dùng để uống, hai thứ phối hợp, trị liệu miệng vết thương trăm thử trăm trúng.

Tây Viễn hiện tại cảm thấy phi thường may mắn đi theo thầy thuốc Lý học được cái được cái chăng về mấy cái này, lần này xem như cứu cả nhà trong lúc nguy nan.

Đem chân bị thương bôi thuốc tốt nhất, thuốc uống cũng cho uống xong, miệng vết thương lập tức ngừng máu, Tây Viễn lại bảo cha cho người bị thương một chén nước đường đỏ, anh ba giúp lão đại uống hết. Một lát sau, cảm thấy sắc mặt người bị thương khá hơn một chút, anh ba hỏi gã cảm thấy thế nào, chính gã cũng nói tốt hơn nhiều.

Lúc này Tây Viễn mới dùng vải bông sạch nhỏ tỉ mỉ băng bó chân bị thương, cuối cùng thắt cái nơ con bướm xinh xắn.

“Ôi, anh ba, ta phát hiện tiểu hài nhà này này đang đùa người, thắt cho lão đại một bông hoa.” Cái tên gọi là lão ngũ lay đầu Tây Viễn một chút, làm Tây Viễn bị lay ngả cả người.

“nhãi con, lão đại lần này có thể tốt, chúng tao thay hắn cảm ơn mày!” anh ba cúi đầu mở miệng nói.

“đệt, cái rãnh không ( đói bụng), cắn phú ( ăn cơm) cả nhà nó.” Lão Ngũ reo lên.

“Vậy?” Tây Viễn ngây thơ nhìn gã.

“Mẹ nó, mày nói ngôn ngữ trong nghề bọn nó có thể nghe hiểu à?” anh ba cho lão Ngũ một cước.

“He he, đói bụng, ăn cơm.” Lão Ngũ cười nói.

“Ôi, được, được.” Tây Văn Minh vội vàng đáp lời bưng đồ ăn bà nội đã hâm nóng lên.

“lấy chút hình răng cưa, rỗng ruột tử, đệt, lại quên, lấy chút dưa muối, lại thêm chút hành.” Lão Ngũ nói.

Ông nội vội vàng ra ngoài cùng bà nội lấy dưa muối và hành. Mấy tên râu ăn xong, cảm thấy lão đại an ổn lại, gục ở trên giường nhà tây nghỉ một chút, bọn gã cũng mệt mỏi, mùa đông khắc nghiệt như vậy đi suốt đêm thực vất vả, lão Ngũ đi ra đem nhỏ thó đổi vào, nhỏ thó lang phun hổ nuốt ăn no cơm.

“bọn mày cũng đừng đứng đực ra ở đó, đi, chiên mấy cái bánh nữa cho gia, đệt, ông đây muốn mang theo.” Nhỏ thó phân phó nói. gã ở bên ngoài đông lạnh nửa ngày, ăn vài thứ mới ấm áp hơn.

Tây Viễn giúp bà nội nướng bánh trên lò, bà nội nướng ba mươi cái bánh, bà cụ vừa đau lòng bột mì vừa may mắn mấy tên râu không dùng sức với người trong nhà.

gà gáy lần hai, mấy tên râu muốn rời đi, ông nội quần bông đem dày cTây Văn Minh cho gã mặc, còn cầm một đôi giày của Tây Văn Minh tới. Mấy tên râu ba chân bốn cẳng hầu hạ lão đại, anh ba cõng gã, cái tên cao ở phía sau giúp đỡ, mấy người ra phòng lên ngựa.

Ra đến trước cửa sân, lão tam quay đầu lại nhìn nhìn mấy người nhà họ Tây, dùng roi chỉ: “bọn mày thành thật chút cho ông, chờ mấy ông đi hai canh giờ mới được kể với người khác, nếu dám lập tức đi tố giác thì cẩn thận ông cùng anh em tìm bọn mày báo thù. Còn có, ơn bọn mày hôm nay trị thương ông cũng nhớ kỹ.” Nói xong, dùng roi ngựa đánh lên lưng ngựa, con ngựa liền phóng bốn vó chạy.

mấy người nhà họ Tây đều thở phào nhẹ nhõm, Tây Văn Minh đi qua nâng lại cửa sân rách nát, tốt xấu chắn lại cửa lớn một chút. Mấy người trở lại trong phòng ngồi vào trên giường nhà chính, bên trong kháng Tây Vi và Tây Dũng vù vù ngủ, Tây Viễn thật sự hâm mộ hai đứa nhóc này, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cần sợ hãi.

“Bà ơi, bà ơi, bà không sao chứ?” Bà nội vừa lên mép kháng thân thể lại bắt đầu run rẩy, Tây Văn Minh vội vàng ôm bà cụ vào trong kháng. Tây Viễn vuốt ngực bà cụ, kêu mẹ cầm gối đầu giúp bà cụ nằm xuống, đắp chăn, sau đó ngồi đấy ôm bà nội.

” đều đã không sao, bà cũng đừng nghĩ lại mà sợ.” Ông cụ cũng rất lo cho bà cụ, bèn an ủi.

“Bà ơi, không sao, bà đừng sợ!” Tây Viễn cũng nói với bà cụ.

“Mẹ, con nhìn rồi, bọn gã đều đã chạy không thấy bóng dáng. chốc nữa là trời sáng, bọn gã không dám lại đến nữa đâu.” Tây Văn Minh cũng khuyên mẹ.

“Ôi, đây là thế đạo gì vậy!” Bà cụ run lên rốt cục lên tiếng, bà vừa phát ra tiếng Tây Viễn mới an tâm, trong lòng có chuyện gì chỉ cần phát phát tiết ra ngoài thì tốt rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.