100 Ngày Hoán Đổi Linh Hồn

Chương 9




Bá Vương Lỗ Sơn từng gây hấn với Phương Minh Viễn bị hắn chất vấn không còn mặt mũi nào mà chống đỡ. Sau đó cũng rất ít khi gặp lại Phương Minh Viễn, nghe nói y sau này thi vào trường quân đội, cũng không thể tưởng được đột nhiên xông ra tại chỗ này.

Có điều xem bộ dạng y không khỏi có chút kỳ quái. Trong ấn tượng Phương Minh Viễn thì cậu ta là người kiêu ngạo và vô lễ, nhưng hiện giờ đi sau người nọ bộ dáng nào có nửa điểm bá vương, có lẽ giống người hầu thì đúng hơn. Chuyện này đúng thật là sự kiện này mới mẻ. Phương Minh Viễn ngạc nhiên quên cả giận khiđối phương đạp cửa bước vào.

- Hả?

Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc không hẹn mà phát ra tiếng thở nhè nhẹ, cả hai đồng thanh kêu lên:

- Khương Ứng Tuyết, sao lại về Bắc Kinh?

Minh Viễn suy nghĩ “Khương Ứng Tuyết ư?”

Đây là một cái tên khá xa lạ với hắn nhưng xem ra lại là người quen với Củi Tĩnh Dục và Mai Nguyên Võ. Nhìn lại bộ dáng của Lỗ Sơn, thì chắc hẳn vị này lai lịch cũng không tầm thường.

Khương Ứng Tuyết lúc này cũng thấy tình huống trong phòng riêng rõ ràng, ngoảnh lại trông sang Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc thì trên mặt cô ta thoáng qua một nét kinh ngạc.

- Hả, Tiểu Mai tử và Tĩnh Ngọc cũng ở đây à? Chủ nhân của tửu lầu Phương gia không phải hai người chứ?

- Tiểu Mai tử?

Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Mai Nguyên Võ trong lòng cảm thấy buồn cười. Không thể tưởng tượng được, cậu ta xem như là một người cực kỳ điềm đạm, bây giờ lại có một biệt danh đặc biệt như thế. Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng ngạc nhiên không kém, nhìn ba người bọn họ, khóe miệng cũng tủm tỉm, xem ra cố gắng nín cười.

- Khương Ứng Tuyết, tửu lầu của Phương gia đương nhiên thuộc về nhà họ Phương rồi, cô tới đây làm chi vậy?

Sài Tĩnh Ngọc giọng điệu có vẻ có vài phần kiêng kị. Mai Nguyên Võ vũng chẳng buồn lên tiếng, khiến cho Phương Minh Viễn ý thức được, cô gái xinh đẹp, quần áo táo bạo này, không đơn giản đâu.

- Không phải là hai người thì tốt rồi.

Khương Ưng Tuyết ánh mắt chuyển sang đánh giá Phương Minh Viễn, một lúc sau mới đến trước mặt cậu ta và kéo ghế ngồi xuống. Hai chân bắt chéo nhau nhưng dường như trong nháy mắt thì có một màu phớt hồng, hiện ra giữa cặp giò trắng muốt thì phải. Ngay tức khắc Lỗ Sơn cũng kéo ghế, sang ngồi cạnh bên.

Lúc này, ở phía ngoài mới xuất hiện hai gã bảo an của nhà họ Phương, Phương Minh Viễn khoát tay, hai người nọ bèn dừng ngay tại cửa đồng thời đóng cửa phòng.

Khương Ứng Tuyết mim mỉm cười, nhìn Phương Minh Viễn, đối với dung mạo của mình cô rất tự tin. Tuy không phải là nghiêng thành đổ nước nhưng cũng xếp vào hàng mỹ nhân. Hơn nữa, trọng yếu hơn cả chính là thân phận của cô, có thể nói dung mạo và thân phận tương đương như nhau, thậm chí khi cô ta đứng chung với mọi người thì đại đa số ánh mắt của mọi người sẽ luyến lưu nơi thân thể của cô ấy. Không phải vì cô dám ăn bận những bộ quần áo mà người khác không dám, mà còn đại biểu cho bản thân của chính mình.

Cái này giống ở thời cổ đại, bình thường dân chúng luôn cho rằng nam nhân lấy được công chúa, cưới làm vợ đó là thành tựu lớn nhất. Cố nhiên công chúa ít khi xấu xí, dù sao Hoàng đế có lẽ tướng mạo khó nói, nhưng trải qua một thế hệ thì gien đã cải tiến, con cháu hoàng tộc mà vẫn còn có kẻ xấu xí hình như cũng không dễ dàng. Trong dân gian có nhiều người hấp dẫn như công chúa hay không? Câu trả lời đương nhiên là không!

Mà bởi vì bao phủ trên người hai chữ “Công Chúa” và vầng sáng của hoàng gia xoay chung quanh, khiến cho công chúa khó mà thua thiệt với người ta, thậm chí còn là kẻ gây chiến nữa. Trừ phi gặp cái loại hại nước, hại dân giống như Triệu Phi Yến hay Điêu Thuyền, nếu không với thân phận công chúa, cam đoan cô bách chiến bách thắng. Hiện giờ, tuy không có Hoàng Đế và tất nhiên, cũng không có công chúa, nhưng trong mắt người lao động bình thường thì các cô thuộc nhóm con ông cháu cha hay là Thái tử Đảng cao cao tại thượng với không tới.

Tuy rằng Lỗ Sơn cũng đánh giá Phương Minh Viễn không tầm thường thế nhưng dù sao đi nữa xuất thân của Minh Viễn cũng là công nhân,chân lấm tay dầu, chung quy thì cũng dựa vào Tô gia và dẫu cũng có của ăn của để, nhưngđiều đó thì thế nào? Rockefeller đã từng nói qua: “Bồi dưỡng một quý tộc cần thời gian tới ba đời.”

Mà Phương Minh Viễn thì đúng thật nhà giàu mới nổi mà thôi.

Tuy bên cạnh Phương Minh Viễn cũng có vài cô gái xinh đẹp, suy cho cùng cũng chỉ là một người bình dân, làm sao mà so sánh với mình được chứ? Chỉ cần mình ngoắc ngoắc tay, hắn còn vội không lao tới, tiếp cận mình như con cún Nhật sao! Nhìn lại Phương Minh Viễn một lần nữa, từ trên xuống, sau khi cẩn thận đánh giá, suy xét, Khương Ứng Tuyết tin tưởng vào bản thân mình đến mười phần.

Kỳ thật, cô nào có hay Phương Minh Viễn đã trải qua nhiều. Nhất là ở kiếp trước trên Inte, không thiếu gì mỹ nữ, bất kể dạng nào từ đại minh tinh, cho tới các siêu sao người mẫu nổi danh trên thế giới, Phương Minh Viễn nhìn cũng muốn no con mắt. Mà Khương Ứng Tuyêt tính tình táo bạo, ăn mặc như thế này chưa tính là gì? Đừng nói là hở hang, cho dù là lõa thể đi nữa, so với đời sau, cũng chẳng là chuyện mới mẻ gì. Chẳng qua là lúc ban đầu thị giác bị chóa một tí mà thôi.

Hơn nữa là đàn ông, trước mặt nữ nhân chí ít cũng phải cho đối phương một chút tôn trọng chớ. Phải biết là tâm tư phụ nữ cực kỳ khó đoán, cô ta muốn cho anh xem, anh cóc thèm xem, cái này không khéo hiệu ứng ngược lại, bảo sao mà phụ nữ các cô không nổi điên lên chứ.

- Cậu chính là Phương Minh Viễn à? Tôi cũng nghe về cậu.

Khương Ứng Tuyết nét mặt mang theo vài phần cao ngạo nói.

Thanh âm tuy cũng êm tai nhưng lời nói thì có vẻ gay gắt và mang hương vị không tốt cho lắm.

- Ha ha, thành tích chỉ bé nhỏ không đáng kể và cũng không đáng nhắc đến.

Phương Minh Viễn hơi mỉm cười và hỏi lại:

- Cho nên cô Khương liền sang đây phá quán nhà tôi ư?

Khương Ứng Tuyêt bị Phương Minh Viễn nói cho đỏ mặt lên, tuy nhiên cô chẳng xem trọng Phương Minh Viễn và chẳng để cậu ta vào mắt, nếu không phải khi tiến vào bắt gặp Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc ngồi ở đây có lẽ cô cũng không khách khí. Cô cũng biết sau lưng của cậu ta là Tô Hoán Đông và ông Quách ở Hongkong, vậy thì sao chớ? Cậu ta và ông Quách lẫn Tô gia cũng đâu phải người một nhà đâu. Riêng bản thân mình thì được ông cụ Khương gia thương yêu nhất, vậy ai gần, ai xa, so sánh được sao? Cô cũng cho rằng ông Quách và Tô gia không vì một Phương Minh Viễn mà có rạn nứt với Khương gia. Cán bộ thì yêu quyền thương nhân yêu tiền, vì bảo vệ quyền và tiền, vứt bỏ Phương Minh Viễn tính là cái gì?

Khương Ứng Tuyết xem ra ở Trung Quốc chỉ còn lại vài vị đại tướng khai quốc công thần may ra có thể so sánh với nhà họ Khương mà thôi, dù cho Sài gia, Mai gia , Lô gia , Lỗ gia, tổ tiên có là trung tướng và thiếu tướng cũng khó cùng Khương gia đánh đồng. Còn về phần Tô Hoán Đông vừa mới nổi thì lại càng khó so sánh với Khương gia. Không nói ông cụ nhà họ Khương giờ vẫn đang khỏe mạnh và Khương gia đời thứ hai bất kể làm trong quân đội hay công tác trong chính phủ .v.v ...cấp bậc tương đương với Tô Hoán Đông cũng có cả khối người.

- Ai phá quán của cậu hả? Đừng ngậm máu phun người chớ!

Khương Ứng Tuyết làm mặt nghiêm và nói tiếp:

- Lỗ Sơn, cậu tới cho hắn biết vì sao tôi đến đây?

Vẫn ngồi ở phía trước và không có nói một tiếng gì Lỗ Sơn nhìn Khương Ứng Tuyết, dõi theo ánh mắt, Phương Minh Viễn thấy được một tia bất đắc dĩ từ Lỗ Sơn.

- Phương Minh viễn, tôi hỏi cậu, có phải cậu giữ một người tên Ngô Vệ Quốc, còn muốn chủ quản của ông ta đến nhận người phải không?

Lỗ Sơn trầmgiọng hỏi

- Không sai, không chỉ có Ngô Vệ Quốc mà còn cả nhóm bạn của y nữa cơ.

Phương Minh Viễn ngang nhiên nói.

- Hừ, ai cho cậu quyền bắt giữ bọn họ hả? Không ngờ cậu còn kiêu ngạo và ương ngạnh nữa, cậu cho mình là ai?

Khương Ứng Tuyết cười lạnh và thốt.

- Nói như vậy cô Khương đến đây vì Ngô Vệ Quốc à Không biết Ngô Vệ Quốc là thế nào với cô Khương?

Minh Viễn nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.