100 Ngày Hoán Đổi Linh Hồn

Chương 15




Phương Minh Viễn buông chiếc điện thoại xuống, lắc lắc đầu, thở dài. Hiện giờ hắn vẫn còn giữ cổ phần của các công ty niêm yết mua từ năm đó, lúc mới đầu hắn mua số cổ phiếu này thật ra cũng vì ý định nhân lúc thị trường lên giá đi kiếm một mẻ cá lớn, nhưng sau đó, thời kỳ Chiến tranh vùng vịnh, kiếm được nhiều tiền trong giao dịch kỳ hạn dầu mỏ, làm cho Phương Minh Viễn giàu lên trong nháy mắt. Nên số cổ phiếu này, ngoài những công ty hắn nhớ là luôn luôn niêm yết, còn lại phần lớn đều đem bán tống bán tháo đi trong mấy đợt thị trường lên giá. Tuy nhiên dù như vậy, giá trị cổ phiếu nguyên thủy cũng khá là cao.

Mà Phương Minh Viễn giữ lại những cổ phiếu này cũng chả phải vì quan tâm sau này chúng có thể kiếm lại được bao nhiêu, mà vì hắn cảm thấy sẽ có lúc cần dùng trên thị trường. Hơn nữa, giá trị của số cổ phiếu này có thể là cả một khoản lớn trong mắt mọi người chứ đối với hắn cũng chả đáng là bao.

Thị trường chứng khoán Hoa Hạ à…Tuy hắn cảm thấy mình không thèm đếm xỉa đến, nhưng hắn vẫn rất sáng suốt khi không nhảy vào cái đầm nước ô nhiễm đó. Mình là một người tái sinh, không phải đại thánh đại náo thiên cung, không nên tự chuốc lấy cái khổ vào mình, vẫn là lượng sức mà làm thì hơn.

Phương Minh Viễn một mực từ chối đề nghị của Tôn Chiếu Luân, cũng gác lại chuyện này. Nhưng hắn nào có biết, một số nhà lãnh đạo của chính phủ Thượng Hải đã xếp chuyện thúc đẩy đưa siêu thị Carrefour lên sàn niêm yết là một trong những trọng điểm công tác của chính phủ thành phố trong trong 6 tháng cuối năm nay.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách chính quyền thành phố Thượng Hải trước khi nhận được tin chính xác đã nóng lòng cầu thành. Mà là không ai có thể ngờ tới có người sẽ cự tuyệt miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.

Phải biết rằng, những doanh nghiệp trong nước này, nhất là những doanh nghiệp tư nhân, để được niêm yết liệt kê thành công trong danh mục của sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải, quả thực đều có thể đánh nhau đến vỡ đầu. Theo các thống kê chưa đầy đủ sau này, mỗi công ty niêm yết để được liệt kê trên sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải phải chạy chọt trên dưới, tranh thủ quan hệ lôi kéo, và các loại phí linh tinh khác, những công ty này ít cũng đầu tư hàng chục triệu, nhiều thậm chí lên tới hàng tỷ đồng. Mà như thế cũng chưa thể chắc chắn có thể niêm yết thành công như ván đã đóng thuyền.

Tuy nói công ty niêm yết ở sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải phải đối mặt với các tỉnh thành trong cả nước nhưng nó lại nằm trên đất của thành phố Thượng Hải, vẫn phải suy xét nhiều đến yêu cầu của chính phủ thành phố. Cho nên chính phủ thành phố mới chắc chắn nói với Tôn Chiếu Luân có thể giúp Siêu thị Carrefour niêm yết. Nhưng sự tình thế này đôi với chính phủ thành phố mà nói, cũng không phải tùy tiện mà yêu cầu sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải được.

Vì thế, cán bộ chính phủ thành phố làm việc này, hoàn toàn không ngờ tới khả năng bên phía siêu thị Carrefour lại từ chối kiến nghị này!

- Công tác này nhất định phải nắm chặt thời gian, cậu nhanh nhanh đi canh chừng bên phía sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải, tôi hi vọng chậm nhất vào mùa xuân năm sau cái tên siêu thị Carrefour có thể xuất hiện trong danh sách cổ phiếu A ở sở giao dich chứng khoán Thành phố Thượng Hải!

Phó Chủ tịch thành phố Trịnh Vi Cường nhẹ giọng nói với thư ký La Ninh của mình.

- Vâng!

La Ninh cung kính đạp lại. Trong lòng không ngớt thầm hâm mộ vận may của siêu thị Carrefour. Rất nhiều công ty tình nguyện bỏ ra hàng chục triệu NDT để có được một suất như thế này, vậy mà siêu thị Carrefour chẳng làm gì cả lại được chính phủ thành phố chủ động mang tặng cho miếng bánh ngon này.

La Ninh nghe lệnh ra ngoài, Trịnh Vi Cường mới nhíu nhíu mày, đứng dậy, đi hai vòng quanh phòng làm việc, đến đứng trước cửa sổ.

Thực ra ông cũng hiểu ý nghĩ của La Ninh. Rất nhiều người không hiểu tại sao chính phủ thành phố lại vội vàng dâng cơ hội quý giá đó cho siêu thị Carrefour. Phải biết rằng, trên đất Thượng Hải còn có nhiều doanh nghiệp công ty mỏi mắt trông chờ được niêm yết. Dù chuyện niêm yết siêu thị Carrefour cũng không phải là do ông chủ động đề xuất, nhưng lại do ông phụ trách thi hành, ông cũng biết nguyên nhân tại sao.

Thứ nhất, siêu thị Carrefour là doanh nghiệp hàng đầu và nổi tiếng nhất về kinh doanh chuỗi siêu thị trên toàn quốc, siêu thị chủ động chuyển tổng bộ tới gia nhập vào Thượng Hải có tác dụng rất lơn trong việc nầng cao hình tượng của thành phố. Mặt khác, tổng bộ siêu thị Carrefour chuyển tới rõ ràng sẽ làm tăng kim nghạch GDP của thành phố. Đây là thành tích chói mắt của lãnh đạo thành phố Thượng Hải. Nhưng siêu thị Carrefour có thể chuyển đến thì tất nhiên cũng có thể chuyển đi, cho nên để ổn định siêu thị này, chính phủ thành phố nhất định phải biểu thị thái độ nghênh đón thực sự nhiệt tình.

Thứ hai, thật ra thành phố Thượng Hải cũng muốn tranh dự án xây dựng nhà máy sắt thép mà Phương gia đầu từ 3 tỷ đồng, chỉ vì trong thành phố đã có tập đoàn sắt thép Hải Bảo, đây là doanh nghiệp nhà nước lớn đứng nhất nhì trong ngành công nghiệp sắt thép, chính phủ lo sợ một núi không chứa hai con hổ, đến lúc hai công ty có mâu thuẫn xích mích gì, chính phủ thành phố đứng giữa cũng khó xử. Với cả loại dự án nhà máy sắt thép khó mà tránh khỏi gây ô nhiễm môi trường, Thượng Hải là thành phốcó trình độ phát triển kinh tế đỉnh cao của Hoa Hạ, khá để ý đến môi trường tự nhiên. Nhưng không tranh dự án nhà máy sắt thép cũng không có nghĩa là chính phủ Thượng Hải không thèm nhỏ dãi ba thước.

Ví dụ như tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của Phương gia hiện nay là công ty điện ảnh hàng đầu Hongkong, cũng là cái tên lẫy lừng trên toàn thế giới, hàng năm phát hành những tác phẩm mới, doanh thu phòng vé của mỗi bộ phim lên tới hàng trăm triệu đô la Mỹ! Nếu đến một ngày, tổng bộ tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ cũng chuyển về Thượng Hải, thì đúng là….có thể khiến các vị lãnh đạo vui đến chóng mặt. Đây đúng là ngành công nghiệp không khói, mà lại có ảnh hưởng lớn trên toàn thế giới.

Lại ví như mấy dự án bất động sản của Phương gia ở Nhai Châu, hiện đã trở thành thắng địa du lịch, nghe nói hiệu quả kinh tế hàng năm cực kỳ khả quan.

Làm người ta không ngừng ngạc nhiên và thán phục nhất chính là Phương gia nắm bắt rất tốt cơ hội tiến vào ngành bất động sản Nhai Châu, năm 1991, kí kết khai thác gần 100 km2 đất ở hai vịnh lớn của Nhai Châu, đến năm 1993 giá đất của Nhai Châu đột nhiên tăng gần 7 lần so với năm 1991. Lúc đó, vốn của 4 ngân hàng lớn nhất Hoa Hạ gồm lượng lớn vốn của các doanh nghiệp nhà nước đến các doanhg nghiệp hương trấn và daonh nghiệp tư nhân thông qua nhiều con đường khác nhau cùng đổ vào thị trường bất động sản, thời bấy giờ rất thịnh hành câu nói “muốn kiếm tiền, đến Quỳnh Hải; muốn phát tài, buôn bán kỳ hạn bất động sản”, bong bóng bất động sản sau khi bành trướng rộng rãi liền tan vỡ,Quỳnh Hải có cảnh quan nổi tiếng “ Thiên Nhai, Hải Giác, Lạn Vĩ Lâu” tuyệt đại đa số các nhà đầu tư phát triển bất động sản đều trở thành người đi vay ngân hàng,họ giữ tiền kiếm được lại cho mình, còn bất động sản giá cao để lại cho ngân hàng. Cuối cùng, cùng với sự sụp đổ của ngân hàng phát triển Quỳnh Hải, ngân hàng trở thành nghành phát triển nhất ở Quỳnh Hải. Mà trong lúc giá bất động sản lên đỉnh điểm, Phương gia bán đi gần nửa số đất chưa phát triển thu được lợi nhuận khổng lồ.

Ngành bất động sản của Phương gia ngày nay được coi là xuất sắc nhất trong giới kinh doanh ở Quỳnh Hải, dù sau đó ngành bất động sản ở đây thất bại thảm hại cùng không gây tổn hại gì lớn cho Phương gia, mà theo đà phát triển kinh tế quốc dân, ngược lại còn phát triểnrất nhanh.

Thứ ba, các nhà lãnh đạo cực kỳ coi trọng quan hệ của Phương gia với Hongkong, Nhật Bản và Hoa Kỳ, tỉnh Tần Tây cũng là nhờ Phương gia và Quách gia hiệp thủ mà được mang đến nhiều vốn đầu tư từ Hongkong, tuy là nằm trong đất liền, công tác thu hút vốn đầu tư hàng năm tuy không bằng vùng duyên hải nhưng cũng không kém là bao. Trước giờ Thượng Hải và Phương gia không có quan hệ gì với nhau, nay có được cơ hội này, tất nhiên không thể bỏ lỡ được. Hơn nữa, sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải có thêm một công ty cổ phần có thực lực, cũng là một chứng tích cho báo cáo công tác cuối năm!

Thứ tư, cũng là vì quan hệ với Nippon Steel Nhật Bản. Gàn đây tập đoàn sắt thép Hải Bảo muốn triển khai một dây chuyền sản xuất mới, muốn nhập khẩu công nghệ và thiết bị từ Nippon Steel. Người Nhật đề xuất phía Hoa Hạ cho Phương gia làm việc, không nên quá cứng nhắc trong khi đàm phán. Nếu Phương gia có thể nhượng bộ một chút trong lúc đàm phán, hai bên đạt được hiệp nghị, thì phía Nippon Steel tự khắc sẽ hồi báo chuyện tập đoàn sắt thép Hải Bảo nhập khẩu dây chuyền sản xuất.

Các lãnh đạo tập đoàn sắt thép Hải Bảo rất coi trọng chuyện này, vì thế mọi chuyện lại được đẩy sang phía chính phủ thành ủy thành phố Thượng Hải. Tập đoàn sắt thép Hải Bảo là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất trong ngành sắt thép Thượng Hải nên chính quyền thành ủy Thượng Hải vô cùng coi trọng ý kiến của họ. Các vị lãnh đạo suy đi tính lại mãi, cuối cùng đưa ra đề nghị này.

Hi vọng Phương gia lúc đó có thể có qua có lại mới toại lòng nhau, cống hiến càng nhiều hơn nữa cho sự phát triển nền kinh tế Thượng Hải.

Dĩ nhiên Phương Minh Viễn không hề biết, đằng sau đề nghị giúp đỡ siêu thị Carrefour lên sàn niêm yết của chính phủ thành phố Thượng Hải lại có nhiều cái loằng ngoằng phức tạp như thế.

- Cái gì?

Trịnh Vi Cường kinh ngạc nhìn giám đốc sở Công thương La Gia Khánh, quả thực không thể tin vào tai mình nữa, có phải mình nghe nhầm rồi không? Không ngờ siêu thị Carrefour lại từ chối “ý tốt” của chính phủ Thượng Hải!

- Chủ tịch Siêu thị Carrefour Tôn Chiếu Luân nói trước mắt bọn họ không hề chuẩn bị đưa siêu thị của mình lên sàn niêm yết, cho nên…

La Gia Khánh nói với vẻ mặt đau khổ.

- Cậu nói chuyện với họ thế nào vậy? Hay lại hạch sách vòi vĩnh gì (nguyên bản là ăn-ăn đồ của người ta, lấy-lấy đồ của người ta, kẹp – kìm kẹp người ta, muốn – người ta cho thì nhân, người ta không cho lại đòi => chỉ đám cán bộ bất lương, hay ăn đút lót trong xã hội) làm người ta thấy ngứa mắt hả?

Trịnh Vi Cường vỗ bàn, nói không chút khách khí. La Gia Khánh với ông có quan hệ đi lại khá gần gũi, thư ký La Ninh của ông chính là bà con xa của La Gia Khánh, cho nên nói chuyện cũng khá tùy tiện.

La Gia Khánh bị cái vỗ bàn của ông dọa tới mức co đầu rụt cổ, không ngừng kêu khổ:

- Chủ tịch Trịnh, tôi bảo đảm với ông, sở công thương chúng tôi cung phụng Phương gia đúng như ông tổ, kể cả họ có chủ động tặng cho cái gì cùng không dám nhận chứ đừng nói gì đến hạch sách vòi vĩnh. Chủ tịch Tôn Chiếu Luân chính xác đã nói thế đấy ạ!

Trịnh Vi Cường hung dữ nhìn La Gia Khánh hồi lâu, sắc mặt dần dần dịu lại. Dù sao La Gia Khánh cũng là bậc lão làng trên quan trường, cũng biết thế nào là nặng nhẹ, thế nào là gấp hay không, chuyện thế này mà còn dám giấu diếm cấp trên thì chính là tự kết liễu sinh mạng chính trị của mình!

- Tôn Chiếu Luân nói như thế thật sao?

Trịnh Vi Cường vẫn thấy có chút khó tin, đúng là miếng ngon dâng đến tận cửa mà không biết đường quý trọng, cơ hội này các công ty khác có cầu cũng chẳng được, vậy mà siêu thị Carrefour lại không muốn là làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.