100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 2: Tiểu Quỷ Thiên Phú Là Gì




Chú họ nói cho tôi biết: “Nếu là lợn rừng trưởng thành chắc chắn không dám kêu to như vậy, bởi vì chúng sợ sẽ thu hút thú dữ và thợ săn đến, chỉ có lợn con mới hoảng hốt sợ hãi tru lên.”

Đinh Nhất cũng đồng ý với lời chú họ, nhưng tôi lại tỏ vẻ không tin, một hai phải đánh đố với anh ta: “Nếu chú họ nói đúng, tôi sẽ mua bữa sáng cho anh nửa năm!”

Kết quả khi chúng tôi tới nơi, thấy quả nhiên trong bẫy là một2con lợn rừng choai choai đang kêu thảm thiết, bẫy của chú họ sập đúng vào cổ nó, cho nên bất kể nó giãy giụa thế nào cũng không thể thoát được…

Chú họ liếc nhìn con lợn con rồi chép miệng: “Nhỏ quá, thịt chắc không ngon!”

Vật nhỏ kia vừa thấy chúng tôi tới thì kêu còn thảm hơn trước, cứ như chúng tôi đã làm gì nó ấy. Tôi nghe mà lòng nhũn ra, nói với chú họ: “Nếu thịt ăn không ngon thì thả nó ra đi ạ!”

Không ngờ chú họ lại5xua tay nói: “Cũng không thể thả, để nó ở trong bẫy thì chúng ta mới có thể có thịt ăn!”

Ban đầu tôi cũng không biết chú họ có ý gì, chú chỉ bảo tôi và Đinh Nhất trốn vào trong bụi cỏ đợi, một lát sẽ thấy kết quả. Quả nhiên không bao lâu, đã thấy lợn mẹ thân hình to lớn dẫn theo mấy con lợn con cỡ con ở trong bẫy hốt hoảng chạy từ xa tới…

Lúc này tôi mới hiểu được chú họ muốn làm gì, chú muốn dùng lợn6con làm mồi để bắt lợn mẹ… Cách này dù rất được hời, nhưng cũng không khỏi quá mức tàn nhẫn, nhìn vẻ mặt vui mừng của chú họ, tôi thật sự nghi ngờ chú vẫn là người năm đó đã thả con hồ ly lửa ra khỏi bẫy kia ư?

Lúc tôi đang thầm ngờ vực thì nghe một tiếng uỳnh, lợn mẹ ngã xuống đất, một đám lợn con vây quanh nó kêu lên thảm thiết, nghe mà khiến lòng tôi khó chịu, chỉ tiếc lúc này lợn mẹ đã chết, nói thêm5nữa cũng không ích gì.

Chú họ chạy tới dùng súng đánh chết toàn bộ lợn con, tôi thấy thế thì kinh ngạc nói: “Chú họ! Sao chú lại đánh chết hết bọn chúng? Không phải chú nói thịt lợn con ăn không ngon sao?”

Chú ngẩng đầu, vô tội nói: “Không đánh chết thì chúng cũng không sống nổi, không bằng lấy về nướng ăn!”

Giờ này phút này tôi chợt nhớ lại những món “đặc sản núi” vừa ăn tối qua, trong lòng trào lên sự ghê tởm. Thật không biết là chú họ thay3đổi rồi, hay là trước giờ tôi vẫn không hiểu hết ông ấy đây?

Chú họ cũng không đem cả con lợn rừng về, chỉ cắt lấy phần thịt ngon bên trên, bỏ lại toàn bộ đầu, chân, nội tạng linh tinh, nói theo lời của chú là, mấy chỗ thịt nát đó sẽ có thứ khác tới ăn, nhất định sẽ không lãng phí.

Trên đường về tôi vẫn rầu rĩ không vui, Đinh Nhất nhìn ra tôi buồn bã, nói nhỏ với tôi: “Nếu họ đã không sao, vậy chúng ta quay về đi.”

Tôi ngẫm lại cũng phải, rốt cuộc bọn họ ở đây để trốn họa, chúng tôi ở lại lâu quá không tốt, lỡ như tiết lộ hành tung của họ thì thành chuyện xấu.

Sau khi về đến nhà, thím họ đã bắt đầu chuẩn bị cơm cho chúng tôi, ăn cơm xong chúng tôi chào tạm biệt hai người họ, nếu giờ họ đã không sao nữa, chúng tôi cũng nên đi về trước.

Chú họ nghĩ đoạn rồi nói: “Hoàn cảnh ở đây kém, chú cũng không giữ cháu, sau này có thời gian lại đến thăm chú thím…”

Trước khi đi chú họ cho chúng tôi cầm đi một ít thịt khô thím họ làm, vốn dĩ tôi là không muốn cầm, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của họ, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy, mang về cho chú Lê ăn, dù sao chú ấy cũng thích món này.

Chú họ vẫn tiễn đến chỗ lúc trước chú đón được chúng tôi, cũng dặn dò chúng tôi trên đường trở về cẩn thận một chút, hơn nữa đừng dừng lại trong thôn mà nên đi luôn.

Tôi gật đầu, nói chú mau quay về, đừng để thím họ một mình ở nhà chờ lâu quá. Nhìn bóng dáng chú họ rời đi, lòng tôi có chút cảm giác nao nao trống rỗng kỳ lạ…

Khi trở lại thôn, chúng tôi ra khỏi đó không dừng lại một phút nào, tuỳ tiện đón một chiếc xe vận tải đi ngang qua về tới thành phố Cáp Nhĩ Tân. Bởi vì không vội về nên chúng tôi chọn ngồi xe lửa.

Cũng không phải tôi tiếc tiêu tiền, mà là thật lòng không thích cảm giác ngồi máy bay, tôi luôn cảm thấy ngồi xe lửa chạy trên đường sắt vững vàng hơn…

Về đến nhà, tôi biếu hết thịt khô cho chú Lê, dĩ nhiên là chú sung sướng đến không khép miệng lại được, nói cái gì mà mình thích nhất loại này, những thứ bán trong siêu thị mùi vị đều không chuẩn, cho nên kiểu gì ăn cũng không ngon.

Tôi cười bảo: “Chú thích là được, dù sao…”

Nói một nửa, tôi đột nhiên nhớ tới chú thím họ lại biết làm loại thịt khô đàn ông thích ăn này ư? Sao trước kia tôi không biết nhỉ? Bỏ đi… Không nghĩ nhiều như vậy, dù gì bây giờ họ không sao là ổn rồi.

Lúc này chú Lê thấy tôi có tâm sự thì cười nói: “Trở về thăm một chuyến phải càng yên tâm chứ, nhưng sao chú thấy cháu ngược lại càng lo lắng thế?”

Tôi lắc đầu: “Không sao ạ, có lẽ là cháu suy nghĩ nhiều thôi!”

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chú vừa nhận được một vụ lớn, nghĩ coi lập tức lại có khoản tiền vào túi, có phải có thể vui vẻ hơn hay không?” Chú Lê vỗ vỗ vai tôi và nói.

Tôi vừa nghe có tiền để kiếm là tâm trạng tốt lên ngay, xem ra vẫn là chú Lê hiểu tôi, đôi ta chính là một đôi tham tiền trời sinh!

Chú Lê bảo vụ này là chị Bạch tìm đến chúng tôi, tôi vừa nghe chị Bạch đã trở lại thì vui vẻ nói: “Chị ấy về nước rồi cơ à! Cháu còn tưởng chị ấy muốn ở nước ngoài lâu lâu chứ!”

Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Không có, bây giờ con bé đang ở Pháp, bảo chúng ta mau chóng đến Pháp tìm nó, nó nói ở bên kia gặp một chuyện khó giải quyết, muốn chúng ta qua đó giúp đỡ.”

“Chuyện gì khó giải quyết thế? Còn cần chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới?” Tôi khá tò mò.

Chú Lê cũng lắc đầu: “Con bé không nói tỉ mỉ, chỉ nói chuyện này chỉ có chúng ta đi mới giải quyết được, có điều mọi người đều quen biết nhiều năm như vậy, nếu nó đã tìm chúng ta, vậy nhất định là gặp phải chuyện không giải quyết được, nên chúng ta phải đến Pháp một chuyến…”

Vài ngày sau, ba chúng tôi đến sân bay Bordeaux Mérignac, chị Bạch đã chờ chúng tôi ở bên ngoài từ sớm, sau khi gặp mặt, chị Bạch cho tôi và Đinh Nhất mỗi người một cái ôm nồng nhiệt, nói là ngay lúc này có thể nhìn thấy chúng tôi đúng là tốt quá!

Tôi cười nói với chị: “Nghe nói rượu vang đỏ của Pháp nổi tiếng toàn thế giới, không biết lần này bọn em có thể uống một trận đã đời không đây?!”

Chị Bạch nghe thế thì vẻ mặt hơi quai quái nói: “Không thành vấn đề, bảo đảm cho em uống đủ!”

Mới đầu tôi cho rằng chị nói đùa với tôi thôi, nhưng không ngờ xe chúng tôi lại đi một mạch đến một trang viên rượu nho nằm ở mạn phải Bordeaux…

Lúc xuống xe tôi cũng choáng váng, luôn mồm nói với chị Bạch là tôi đùa thôi, sao lại kéo chúng tôi đến trang viên rượu thật thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.