100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 74: Hoan Lạc Trấn




Trên gương mặt Lý Đan Thanh xuất hiện vẻ u sầu rất không hợp với tuổi của mình, sau đó nó cầm chai bia trên bàn rót thêm vào cốc của mình và nói: “Đã thế thì, nếu anh muốn biết chuyện của tôi, vậy hai chúng ta trao đổi, anh cũng phải trả lời một vấn đề của tôi.”

Tôi hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thằng nhóc này muốn biết chuyện gì của mình cơ chứ? Tôi tỏ vẻ không để ý, nói: “Được, cậu2hỏi đi!”

“Những kẻ kia đã chết rồi, vì sao anh lại biết tôi có nhúng tay vào chuyện này?” Lý Đan Thanh ung dung hỏi.

Tôi không ngờ cậu ta sẽ hỏi vấn đề này, tôi giả vờ làm vẻ mặt thần bí: “Đó là bởi vì tôi có thể nhìn thấy hồn ma… Là bọn họ đã nói cho tôi biết đấy…”

Tôi vốn cho rằng với trí thông minh của nó thì chắc nó sẽ không tin lời tôi nói. Nhưng không ngờ nó lại5gật đầu: “Cũng chỉ có lời giải thích như vậy mới hợp lý…”

Tôi nói: “Giờ nên nói tới chuyện của cậu rồi chứ? Yên tâm, tôi là một người nghe rất trung thực…”

Lý Đan Thanh khịt mũi coi thường, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, từ tốn kể lại cho tôi nghe chuyện của mình…

Từ nhỏ Lý Đan Thanh đã có tính cách quái gở, không ai muốn chơi với cậu ta cả, nhưng cậu ta có6một người bạn chơi thân với nhau từ lúc tiểu học tên là Trình Tử Dương. Lúc còn bé, điều kiện của gia đình Lý Đan Thanh rất bình thường, những lúc trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, các bạn học khác đều mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng bà của Lý Đan Thanh chỉ cho cậu ta một chai nước ngọt một đồng và một cái bánh mì.

Những bạn học khác đều chế giễu nhà cậu ta nghèo5quá nên không muốn chơi cùng, nhưng chỉ có Trình Tử Dương đi tới và nói mình chưa ăn sáng, không biết có thể dùng những đồ ăn vặt khác để đổi cái bánh mì của cậu ta được không.

Lý Đan Thanh nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ mời cậu ăn, không cần đổi bằng đồ ăn vặt đâu!”

Trình Tử Dương nghe thế thì toét miệng nói: “Vậy tớ cũng mời cậu ăn đồ ăn vặt của tớ…”

Từ ngày đó, hai người bọn họ trở3thành bạn thân nhất của nhau. Nhà Trình Tử Dương thuộc diện khá giả, khác xa so với nhà của Lý Đan Thanh, vì vậy mà có rất nhiều bạn học ghen tị nói rằng Trình Tử Dương chỉ muốn vui đùa với Lý Đan Thanh mà thôi!

Nhưng chỉ có Lý Đan Thanh tự biết Trình Tử Dương thật sự muốn làm bạn với mình. Cứ như vậy, tình bạn của họ được duy trì từ tiểu học đến trung học cơ sở, chưa từng thay đổi.

Đáng tiếc, có một biến cố đột nhiên xảy ra khiến họ vĩnh viễn phải xa nhau…

Còn nhớ lúc đó là vào kỳ nghỉ hè năm lớp tám, trường tổ chức hoạt động “Trại hè của Mỹ dành cho du học sinh quốc tế nhỏ tuổi”, vì chi phí rất cao nên mỗi gia đình phải xem điều kiện kinh tế trong nhà để lựa chọn có tham gia hay không.

Với gia đình của Trình Tử Dương thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nhưng cậu ta biết Lý Đan Thanh chắc chắn sẽ không đi, cho nên cũng không muốn đến Mỹ tham gia trại hè này nữa. Nhưng cậu ta không ngờ rằng, lúc họp phụ huynh, mẹ của cậu ta đã nộp luôn tiền phí cho mình rồi.

Bất đắc dĩ, Trình Tử Dương đành phải tạm biệt Lý Đan Thanh và lên máy bay bay tới Washington, Mỹ. Trước khi đi, cậu ta còn nói với Lý Đan Thanh rằng: “Nửa tháng nữa trại hè kết thúc, tớ sẽ quay về ngay, không ở lại nước Mỹ thêm một phút nào nữa đâu.”

Lúc đó Lý Đan Thanh cảm thấy Trình Tử Dương sẽ không gạt mình, cậu ta biết chắc chắn nửa tháng sau Trình Tử Dương sẽ trở về.

Nhưng lần này cậu ta đã sai… Nửa tháng sau, chẳng những Trình Tử Dương không quay trở về, mà cậu bạn ấy mãi mãi cũng không quay về được.

Thì ra khi đến Mỹ ngày thứ tư, đột nhiên có tin dữ từ Mỹ báo về, nói là trong một lần tham gia hoạt động sinh tồn ngoài trời, Trình Tử Dương không may chết đuối. Nhưng Lý Đan Thanh đã biết tin này sớm trước mười hai tiếng…

Thật ra, từ bé Lý Đan Thanh đã có tính cách quái gở là bởi vì cậu ta có một bí mật, từ lúc mấy tuổi, cậu ta đã từng nói ra bí mật này với người lớn trong nhà nhưng lần nào cũng bị họ đánh mắng, nên từ đó cậu ta không còn nhắc tới chuyện này cho bất cứ ai biết nữa, ngoài… Trình Tử Dương.

Bí mật này chính là, từ nhỏ Lý Đan Thanh đã có thể nhìn thấy hồn ma.

Có lẽ vì từ nhỏ đã có thể nhìn thấy nên cậu ta không hề biết sợ là gì, nhưng những người nghe cậu ta nói mình có thể nhìn thấy hồn ma lại rất sợ hãi! Chỉ riêng Trình Tử Dương là không sợ, có đôi lúc còn thảo luận với Lý Đan Thanh về việc loại hồn ma nào đáng sợ, loại nào quá xấu xí.

Tối hôm đó, chẳng biết sao mà Lý Đan Thanh không tài nào ngủ được, cậu ta cứ mãi lăn qua lộn lại trên giường, trong lòng luôn cảm giác có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Vào thời điểm cậu ta thiu thiu sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy có người đang đi lại trong phòng ngủ.

Tiếng động kia rất rõ ràng, tựa như có ai đó đi một đôi giày ướt sũng nước đang giẫm lên. Lúc ấy Lý Đan Thanh cảm thấy khá bực bội, cậu ta cho rằng có thể là một hồn ma lang thang nào đó đang muốn đi nhờ qua phòng ngủ của mình!

Lý Đan Thanh khó chịu ngồi dậy, qua lớp màn, cậu ta nhìn về phía hồn ma đang đi qua đi lại kia. Nhưng khi nhìn thấy hồn ma này, cậu ta như bị sét đánh ngang tai, dù cách một lớp màn nên không nhìn được rõ, nhưng dáng đi và quần áo trên người hồn ma đó… Không phải Trình Tử Dương thì là ai?

Lý Đan Thanh tự tát lên mặt mình một cái, để xem mình đang tỉnh hay mơ. Nhưng hiện thực tàn khốc nói cho cậu ta biết, linh hồn lang thang trước mắt này chính là Trình Tử Dương.

Một lúc lâu sau, Lý Đan Thanh mới giàn giụa nước mắt, nói: “Tử Dương… Là cậu thật à?”

Trình Tử Dương đang loay hoay đi qua đi lại, bỗng nghe thấy Lý Đan Thanh gọi mình, cậu ta từ từ dừng bước, sau đó lê tấm thân ướt sũng nước bước về phía Lý Đan Thanh.

Nhìn Trình Tử Dương bước gần về phía mình, Lý Đan Thanh nghẹn ngào nói: “Vì sao… Vì sao lại thế này? Không phải nửa tháng nữa là cậu sẽ về à? Sao lại lừa tớ?!”

“Xin lỗi… tớ cũng không muốn đâu…” Tiếng nói của Trình Tử Dương lúc xa lúc gần, giống như cách một thế giới với Lý Đan Thanh vậy.

“Xảy ra chuyện gì thế? Vì sao lại như vậy hả?!” Lý Đan Thanh đã không thể kiểm soát được cảm xúc đau khổ trong lòng mình.

Bỗng Trình Tử Dương ngẩng đầu lên, nói với Lý Đan Thanh bằng giọng nói xa xôi: “Tớ đang tham gia một hoạt động sinh tồn ngoài trời, nhưng khi băng qua một con đường xung quanh toàn là rừng cây thì bị một chiếc Coupe màu đỏ đâm trúng, cơ thể tớ lúc đó không thể cử động được.”

“Vậy tại sao cả người cậu lại toàn là nước thế kia?”

“Người đâm tớ bị thương là một nam một nữ du học sinh người Trung Quốc, nam tên Đổng Hạo Thiên, nữ là Giang Nam. Vào lúc đó, cả Đổng Hạo Thiên và Giang Nam đều đã uống rượu, họ sợ sẽ bị luật pháp của Mỹ xử phạt nên lừa tớ, nói rằng muốn đưa tớ đi bệnh viện, nhưng họ lại lái xe đến hồ Watercomb rồi ném tớ vào nước để ngụy trang thành tớ bị chết đuối.”

“Họ… Sao họ có thể làm như thế? Không phải mọi người đều là người Trung Quốc ư? Ở nước ngoài, không phải người Trung Quốc sẽ giúp đỡ cho người Trung Quốc sao?” Lý Đan Thanh phẫn nộ.

“Thanh Tử, đừng buồn, tớ được quỷ sai đưa từ Mỹ về, quỷ sai thấy tớ chết oan nên nói có thể thực hiện một nguyện vọng của tớ, vì thế mà tớ đến gặp cậu. Thật xin lỗi, lúc trước đã hứa nửa tháng nữa sẽ về, nhưng giờ thì… tớ không làm được nữa. Sau này cậu phải sống thật tốt đấy nhé, phải giấu khả năng của mình thật kỹ… biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.