10 Tuổi VS 17 Tuổi

Chương 19: Bán mình chôn cha




Cái này quả thật là lợi hại a. Lão Hoàng Đế rõ ràng còn đi tới bước này.

Nhạc Thiên Tuyết trong mắt lăng lệ ác liệt lại là tăng thêm vài phần. Nàng nắm chặt nắm đấm.

Coi như là nàng là muốn cùng lão Hoàng Đế đối kháng. Nhưng lại lão Hoàng Đế đã làm hoàng đế được hơn mười hai năm. Cái kia tự nhiên là có điểm lợi hại đấy.

Nhạc Thiên Tuyết tuyệt đối không nghĩ đến lão Hoàng Đế vì muốn lấy lại thi thể. Mà đi bước này.

Lão Hoàng Đế quả thật là không sợ binh sĩ tạo phản sao.

Cũng không sợ nàng vạch trần sao.

Càng thêm không sợ Chiến Liên Thành sẽ cùng hắn trở mặt.

Nàng cười cười. Nói: "Hoàng Thượng. Vậy là ngươi mơ tưởng rồi. thi thể cha ta, ta nhất định sẽ lấy được. Không tin. Ngươi nhìn một cái."

Lão Hoàng Đế thấy nàng còn quật cường như vậy. Tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Hắn chỉ vào thi thể Nhạc Hòa. Nói ra: "Đến người. Liền lôi đi cho chó ăn."

Phong Ảnh thị vệ khẽ động. Có hai người muốn mang thi thể Nhạc Hòa ra ngoài.

Nhạc Thiên Tuyết nghe thấy lời này. Hình như là nghe thấy một việc rất bình thường.

Nàng không có động. Cũng là không có nói chuyện.

Phong Ảnh thị vệ cũng chuẩn bị mang thi thể Nhạc Hòa ra ngoài. Nhạc Thiên Tuyết cũng vẫn như vậy.

Lão Hoàng Đế nhìn thấy vậy. Cũng là nóng nảy. Nhạc Thiên Tuyết giống như là bọ dạng không quan tâm đến.

Hắn lập tức là đưa tay: "Chậm đã."

Phong Ảnh thị vệ ngừng lại một chút Không có cử động. Chờ đợi lão Hoàng Đế ra lệnh.

Lão Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết. Nếu là hắn thật sự làm như vậy. vậy hắn cả đời cũng sẽ không thể lấy lại được thi thể Đồng Thiên Trường.

Hắn mân khẩn bờ môi. Nói: "Nhạc Thiên Tuyết. Trẫm cho ngươi ba ngày thời gian cân nhắc."

Nhạc Thiên Tuyết đã biết rõ lão Hoàng Đế sẽ như thế. Nàng cũng là không lo lắng. Hiện tại liền chỉ còn chờ Chiến Liên Thành đến cứu mình là được.

Hôm nay quan trọng nhất là kéo dài thời gian. Mà cuối cùng Nhạc Thiên Tuyết cũng là bị giam giữ trong thiên lao. Mà Chiến Liên Thành vẫn chưa từng vào nhà tù.

Nàng cảm thấy mọi chuyện có thể thay đổi liên tục. Không thể tưởng được mình cũng có một ngày như vậy.

Nàng hít một tiếng. ở chỗ này cũng là đủ nhàm chán đấy. Ba ngày nay. Chiến Liên Thành có hay không như vậy(lo lắng).

Nhưng mà vừa nghĩ tới Nhạc Hòa chết. Lòng của nàng càng là đau nhức. Nếu không phải là mình lý trí. Nàng khả năng tại chỗ liền nổi giận. Kết quả cũng là hiển nhiên có thể thấy được kết cục bi thảm hơn. Thì bây giờ hiện tại mình đã chết rồi.

Đồ ăn của nhà tù này cũng không đến lỗi khó ăn. Lão Hoàng Đế còn không tính làm khó xử nàng.

Nàng hiện tại ngược lại là thống hận chính mình. Vì cái gì lúc ấy liền không ra tay đối với lõa hoàng đế. Nhưng lại cảm thấy Ngọc Chỉ Dương khi đó lại là người tốt.

Kỳ thật. Cái kia chẳng qua là cân nhắc lợi hại. Đều vì mình làm chủ mà thôi.

Địch nhân. Vẫn là vĩnh viễn không thể làm bằng hữu.

Nhạc Thiên Tuyết đợi một ngày. Đó cũng là không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau. Sẽ chờ Ngọc Cô Hàn đến .

Hiện tại. Nàng là tù nhân. Mà Ngọc Cô Hàn vẫn là Thái Tử. Cao cao tại thượng. Biến đổi tính tình nhu nhược. Ngược lại là có chút ngạo khí.

Thái giám còn chuyển đến một cái ghế. Cho hắn ngồi xuống.

Hắn ăn mặc quần áo của thái tử. Tuy rằng tướng mạo bình thường. Bất quá coi như là tư thế hiên ngang.

Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn. Cũng không nói với hắn cái gì. Chỉ cảm thấy hắn hôm nay có phải hay không muốn đến phá hoại nàng. Rõ ràng còn dám ở thời điểm này đến đây thăm mình.

Ngọc Cô Hàn thấy nàng vẫn là tính tình kia. Thì có điểm tức giận."Nhạc Thiên Tuyết. Ngươi lại nhìn bổn cung như vậy( coi thường). Ngươi xem. Đây chỉ có Bổn cung đến thăm ngươi. Bổn cung đối với ngươi coi như là cũng có tình nghĩa."

Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười một tiếng."Thái tử điện hạ. Cái kia cũng không thể nâng lên chính mình a. Ngươi hôm nay đến. Có lời gì cứ nói thẳng đi."

Ngọc Cô Hàn ngược lại là vui vẻ. Nói: "Đủ sảng khoái đấy. Bổn cung không biết phụ hoàng với ngươi có giao dịch gì. Bất quá việc này ngươi vẫn nên đáp ứng thì hơn. Phụ hoàng hiện tại đều muốn giết ngươi. Dễ như trở bàn tay. Đừng tưởng rằng lúc này đây chiến Vương gia có thể bảo vệ ngươi. Có thể cứu ngươi sao. Chỉ có một người là bổn cung thôi."

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong. Cũng là cảm thấy có chút buồn cười.

Ngọc Cô Hàn cái này không khỏi cũng là đánh giá mình quá cao sao. Mà hắn còn không biết lão Hoàng Đế muốn là cái gì.

Nếu hắn biết rõ chân tướng. Vậy khẳng định là sẽ làm cho hắn tức chết. Bởi vì thi thể chính thức của Tuệ Hoàng hậu không biết ở nơi nào. Hắn trước kia đi bái tế qua lăng mộ Hoàng Hậu. Đó cũng là giả. Cũng không biết Ngọc Cô Hàn sẽ có cảm tưởng gì nữa.

Trông thấy khóe miệng nàng mang theo ý cười. Ngọc Cô Hàn chính là cảm thấy có chút tức giận. Từ khi Nhạc Thiên Tuyết trở nên thông minh.Tình tình càng lúc càng không bị trói buộc. Nhưng lại làm cho người ta khó có thể nắm bắt được(ý nghĩ). Cảm thấy thế nào cũng bắt không thể nắm bắt được.

Ngọc Cô Hàn cũng chưa bao giờ từng nghĩ một nữ tử ngu si có thể biến thành như vậy.

Hắn hé mắt. Đã nói: "Ngươi cười cái gì."

"Thái tử điện hạ. Ngươi dùng cái gì để có thể đảm bảo cho ta. Nếu là ta không đem vật kia giao ra. Hoàng thượng là sẽ không bỏ qua cho ta." Nhạc Thiên Tuyết chầm chậm nói"Hoàng Thượng muốn giết ta. Vậy ngươi còn có thể làm gì để hoàng thượng không giết ta."

"Cái kia tự nhiên có rồi." Ngọc Cô Hàn lại để cho thái giám lui ra. Cái này trong phòng giam cũng chỉ có hai người bọn họ."Bổn cung là Thái Tử. Thiên hạ này về sau đều là của Bổn cung đấy. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Bổn cung đều muốn sớm một chút. Đó cũng là có biện pháp."

Nhạc Thiên Tuyết hé mắt.

Nàng là đã rõ Ngọc Cô Hàn nói như vậy là có ý gì. Nguyên lai là muốn giết cha đoạt ngôi. Đó cũng là đủ buồn cười đấy.

Không thể không nói. Ngọc Cô Hàn lá gan cũng khá lớn.

"Ngươi một người không có chút binh quyền nào. Mà Hoàng thất cũng không thiếu huyết mạch. Thái tử điện hạ. Ngươi đây cũng là nghĩ quá xa rồi." Nhạc Thiên Tuyết nói ra.

Ngọc Cô Hàn khẽ cười một tiếng."Bổn cung làm Thái Tử nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ điểm ấy cũng không có. Ngôi vị hoàng đế này tất nhiên sẽ là của bổn cung. Phụ hoàng luôn luôn chính là sủng ái Bổn cung. Ngươi xem. Mưu kế kia. Vẫn là mưu kế cuả ta. Phụ hoàng vốn là muốn lưu cho cha ngươi một mạng. Nói là đã đáp ứng cố nhân. Không muốn giết hắn. Nhưng mà Bổn cung nói thêm một vài câu. Phụ hoàng liền cũng là đáp ứng xuống rồi. Nhạc Thiên Tuyết. Ngươi nhìn một cái. Bổn cung chẳng lẽ còn không có năng lực như thế sao. Ngươi phản bội lại bản cung nên bản cung phải đại khai sát giới. Rõ ràng làm mất thể diện của bản cung như vậy. Hết lần này tới lần khác người đứng về chiến vương gia bị thọt kia. Bổn cung lúc này đây xem như báo thù. Nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi còn không có thông suốt. Người tiếp theo chết chính là ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt lạnh lẽo. Nàng còn tưởng rằng là lão Hoàng Đế tuyệt tình như vậy đấy. Không thể tưởng được lại là hắn.

Nàng nguyên bản tâm tình bình tĩnh. Giờ phút này lại là có chút sôi trào đứng dậy. nàng không thể ổn định được tâm trạng kích động của mình.

Ngọc Cô Hàn trông thấy nàng gương mặt phẫn nộ. Nở nụ cười một tiếng."Như thế nào. Tức giận. Bổn cung nói cho ngươi biết. Tức giận thì như thế nào. Cha ngươi cũng chết rồi. Hiện tại chiến Vương gia cũng là không có ở kinh thành. Ngươi cho rằng còn có ai có thể đến cứu ngươi. ."

Nhạc Thiên Tuyết căn bản cũng là không sợ hãi. Nàng nhìn chằm chằm vào Ngọc Cô Hàn. Cái kia ánh mắt là lạnh như Hàn Băng.

Nàng một khi giận thật. Liền chính nàng đều là khống chế không nổi. Cừu nhân giết cha đang ở trước mắt. Cái kia tại sao có thể buông tha đây.

Ngọc Cô Hàn nhìn xem ánh mắt của nàng. Ngược lại là có chút ít sợ hãi. Vội vàng đã nghĩ phải gọi người đến.

Thế nhưng là Nhạc Thiên Tuyết đã là nhanh hơn một bước. Một cái bước xa tiến lên. Dĩ nhiên là đem cổ họng của hắn chặn lại.

Ngọc Cô Hàn võ công không cao. Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết dùng lực đạo đúng chỗ. Hắn trừng to mắt. Cũng không cách nào nói ra lời.

Hắn đều muốn hô hào. Sắc mặt đều xanh trắng rồi. Nhìn xem khuôn mặt kia của Nhạc Thiên Tuyết . Bỗng nhiên đã cảm thấy rất khủng bố.

Nhạc Thiên Tuyết liền nhẹ nói: "Vậy ngươi nói. Hiện tại là ai có thể cứu ngươi đây."

Ngọc Cô Hàn hiện tại thế nhưng là rất sợ chết. Đã là hô hấp không được. Đầu có chút choáng váng. Như vậy qua không được bao lâu. Cái kia nhất định là chỉ có con đường chết mà thôi.

Nhưng mà. Nhạc Thiên Tuyết lại tiếp tục nói."Không ai có thể cứu ngươi. Cũng chỉ có ta có thể thả ngươi. Ngươi chỉ có thể là cầu ta thả ngươi. Không bằng ngươi liền mở miệng cầu xin ta đi."

Nàng nói như vậy. Là vì làm khó Ngọc Cô Hàn. Hắn hiện tại sao có thể nói chuyện. Đều nhanh thở không ra hơi rồi.

Nhạc Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng. Ánh mắt mang theo một tia sắc bén. Cái kia đã là rất rõ sát khí rồi.

Ngọc Cô Hàn vẫn là trừng to mắt. Muốn tránh thoát cũng là tránh không thoát được.

Bất quá cái kia bên ngoài là có người đến. Đều muốn bóp chết Ngọc Cô Hàn còn một chút thời gian. Nhạc Thiên Tuyết dứt khoát liền trực tiếp hướng mấy huyệt đạo trên người Ngọc Cô Hàn đâm đến. Sau đó liền đem hắn ném ở một bên.

Nàng lại là như không có chuyện gì ngồi ở đằng kia. Nhưng mà Ngọc Cô Hàn vừa được thở ra hô hấp đến. Chính là kịch liệt ho khan vài tiếng. Hắn còn cảm thấy mình may mắn có thể nhặt lại được mạng nhỏ này.

Hắn chỉ vào Nhạc Thiên Tuyết mắng: "Tia nhân kia ngươi... Bổn cung... Bổn cung muốn..."

Nhưng lời kia cũng không có nói xong. Chính là toàn thân run rẩy đứng dậy. Liền lời nói cũng không thể nói lưu loát.

Ngọc Cô Hàn trợn trắng mắt. Cảm thấy toàn thân đều đau nhức vô cùng.

Trần công công tiến đến nhìn thấy như vậy. Quá sợ hãi."Thái tử điện hạ."

Hắn đi đến bên người Ngọc Cô Hàn. Đây đã là sợ hãi."Thái tử điện hạ. Người sao vậy."

Thế nhưng là Ngọc Cô Hàn căn bản chính là không nói nên lời. Nhưng lại miệng sùi bọt mép. Mắt thấy liền đã không cứu chữa được rồi.

Trần công công lúc này đã là hoang mang lo sợ rồi. Vội vàng nói: "Nhạc tiểu thư. Ngươi nhanh đến cứu thái tử điện hạ đi."

Cái này cũng chỉ có Nhạc Thiên Tuyết ở đây biết y thuật. Hơn nữa muốn tìm thái y đến được đây cũng mất rất nhiều thời gian.

Thế nhưng là Nhạc Thiên Tuyết căn bản chính là bất vi sở động(không động đậy). Hình như là không có nghe thấy gì.

Trần công công nóng nảy. ."Nhạc tiểu thư. Ngươi làm sao vậy. Ngươi nhanh đến cứu thái tử điện hạ."

Mà Ngọc Cô Hàn lúc này đã là hấp hối sắp chết. Đó cũng là ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết ánh mắt nhàn nhạt Nói: "Là ta muốn giết hắn đấy. Chẳng lẽ ta còn cứu hắn. Đừng có nằm mơ."

Trần công công nghe xong lời này. Vẻ sợ hãi cả kinh. Cái này tại sao lại thành như vậy chứ. .

Mà Ngọc Cô Hàn cũng đã là chịu không nỏi rồi. Ngẹo đầu. Dĩ nhiên là ngừng thở.

Trần công công vội vàng hô lớn vài tiếng. Nhưng mà Ngọc Cô Hàn một điểm phản ứng cũng không có.

Hắn vội vàng khiến cho người đi thông báo cho thái y cùng lão Hoàng Đế. Thời điểm Thái y đến. Thấy thi thể Ngọc Cô Hàn. Cái kia đã là lắc đầu rồi. Nói người đã là không thể cứu sống.

Trần công công càng là khó mà tin được."Nhạc tiểu thư. Ngươi... Ngươi... Giết thái tử điện hạ..."

Nhạc Thiên Tuyết lẳng lặng ngồi ở đằng kia. Không ai có thể nghĩ được như vậy. Nhạc Thiên Tuyết giết người còn có thể băng lãnh ngồi một chỗ như vậy.

Lúc này. Lão Hoàng Đế cũng là đã đến. Hắn đến chỉ thấy cảnh tượng Ngọc Cô Hàn chết thảm thương. Đó cũng là bước chân bất ổn. Lui về sau hai bước. Cái kia may mắn là có thái giám ở phía sau bên cạnh đỡ hắn.

Hắn chỉ vào Nhạc Thiên Tuyết."Nhạc Thiên Tuyết. Trẫm muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn."

Nhạc Thiên Tuyết đứng lên. Nhìn thẳng lão Hoàng Đế. Nói ra: "Một mạng bồi một mạng mà thôi. Hoàng Thượng nếu như còn muốn giết ta. Cái kia hoàng thượng tính mạng khả năng cũng là khó giữ được đấy."

Lão Hoàng Đế lúc này lập tức hôn mê bất tỉnh. Trong thiên lao loạn thành một đoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.