10 Số Thập Phân

Chương 9: Sai một ly, đi ngàn dặm




Tâm tính Ngải Huy rất bình thảnh, toàn bộ những truyện trời ơi đất hỡi kia đã sớm bị hắn bỏ ra sau đầu. Cái gì mà Chạng Vạng, cái gì mà một ức rưỡi (một trăm năm mươi triệu), hắn sớm đã không thèm để ý rồi. Dù sao thì tên vô tình vô nghĩa kia cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả. Đối với thời gian và sức lực của bản thân thì Ngải Huy hắn vô cùng nghiêm khắc. Hắn chỉ quan tâm đến những người gần gũi với hắn mà thôi.

Tên vô tình vô nghĩa kia có quan hệ với hắn ư? Hiển nhiên không.

Thân cận với hắn chỉ có Lâu Lan, mập mạp, lão sư, sư nương và sư tỷ Minh Tú. Những người khác ư, liên quan cái rắm!

Về phần một ức rưỡi? Ha ha, để nó bay theo gió đi.

Tại hoang dã, trong mắt Ngải Huy hắn thì tranh giành kim tiền, tài nguyên chính là thứ hay thấy nhất. Tính toán chi li, chỉ vì mấy trăm đồng mà có thể tranh chấp đến mức sống mái với nhau.

Một tên công tử chạy đến nói cho ngươi một ức, ha hả, người khác có thể ngây thơ tin tưởng, nhưng mà hắn thì lại không.

Ngải Huy hắn biết rõ mình là hạng người gì, cũng biết Lâu Lan là dạng sa ngẫu gì. Hắn không giống được như Lâu Lan, nhưng đồng thời cũng không hy vọng là Lâu Lan cũng trở nên giống mình.

Bước ra từ trong đêm tối, thân thể lẫn con người sớm đã bị hắc ám nhiễm vào người. Hắn biết rõ rằng, cả cuộc đời này của hắn không thể nào thoát khỏi bóng ma giết chóc và chiến đấu.

Chỉ có thắng lợi, càng ngày càng mạnh mẽ thì hắn mới cảm giác được an toàn.

Lâu Lan thì lại không giống vậy. Nó nhiệt tình, chân thành với thế giới này, tựa như ánh nắng vậy.

Ngải Huy thích ánh nắng, thích Lâu Lan mãi mãi như vậy. Chỉ cần Lâu Lan cao hứng là được.

Về phần tên vô tình vô nghĩa kia, hừ, đừng để hắn gặp được tại chiến trường.

Cho nên Ngải Huy rất bình thản, vô cùng bình thản. Bởi vì trong thế giới của Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn bất quá chỉ là một tên qua đường, không chút quan hệ gì.

Đoan Mộc Hoàng Hôn thì lại không được như vậy.

Bảo hắn làm sao có thể bình thản đây?

Gã cảm thấy mình vô cùng thành ý, thành ý của một bậc thiên tài đỉnh cấp là như thế nào? Uất ức, quá uất ức! Còn nữa. Ác mộng! Cái việc kia lại một lần nữa xảy ra, đó là một việc đáng sợ như thế nào, đáng sợ đến mức hắn không biết là mình sao lại có thể đi khỏi đạo trường Binh Phong.

Thẳng đến ngày hôm sau, Đoan Mộc Hoàng Hôn mới hồi phục lại tinh thần.

Phục hồi lại tinh thần thì Đoan Mộc Hoàng Hôn lại càng cảm thấy uất ức.

Không ngờ là mình lại ngất tại đầu ngõ của đạo trường Binh Phong! Càng không ngờ được là Ngải Huy lại cứu hắn một lần nữa! Đến bây giờ thì hắn vẫn không thể nào quên được, khi tên hỗn đản đó nói đến một ức thì lại tràn đầy sự chế nhạo, đúng vậy, chế nhạo không chút giấu diếm.

Đoan Mộc Hoàng Hôn hắn từ nhỏ cho tới bây giờ, chưa từng có người nào dám thể hiện sự chế nhạo trước mặt hắn như vậy.

Chưa từng có!

Cũng chưa từng có người nào dám cho rằng hắn là một tên xảo ngôn. Xung quanh hắn, vô luận là trong mắt người lớn hay là những bằng hữu cùng lớn lên, Đoan Mộc Hoàng Hôn hắn vĩnh viễn chính là một nam tử nhất ngôn cửu đỉnh, một đấng nam nhi một đội trời đạp đất.

Tiền, tính là cái quái gì?

Đoan Mộc Hoàng Hôn hắn từ trước đến nay chưa bao giờ để tiền vào trong mắt!

Trong thế giới của hắn, tiền chẳng qua chỉ là một con số mà thôi. Hứa hẹn của hắn vậy mà lại bị nhổ toẹt vào, ngay cả năm ngàn vạn cũng không đáng. Điều khiến cho hắn càng thêm uất ức chính là, đối phương cảm thấy một ức hắn cũng không đưa ra được.

Được rồi, lúc đó đúng là hắn không mang ra được!

Chó chết!

Đoan Mộc Hoàng Hôn siết chặt nắm tay lại, đến mức ngón tay trắng bệch ra. Cho dù đến tận bây giờ, khi nhớ lại thì hai mắt hắn cũng muốn phun lửa.

Gã hít thật sâu, sau đó chậm rãi thả lỏng bàn tay. Tuy rằng trong mắt hắn vẫn vô cùng phẫn nộ, nhưng mà hắn đã có thể kiềm chế được.

Bời vì hắn đã có quyết định.

Phản kích!

Hắn phải phản kích lại!

Gã phải cho tên hỗn đản đó biết rằng, cho dù lúc đó hắn không có tiền, nhưng mà hắn chỉ cần muốn kiếm tiền thì đúng là dễ như trở bàn tay. Hắn phải cho tên hỗn đản đó trắng mắt ra, cho tên hỗn đản đó biết sự khác biệt giữa thiên tài và phế vật là lớn đến mức nào! Hắn phải cho tên hỗn đản đó biết, lời hứa hẹn của gã là quý giá biết nhường nào, cầm một ức, không đúng, một ức rưỡi rồi ngươi rúc đến một xó xỉnh nào đó mà hối hận đi!

Đoan Mộc Hoàng Hôn tỉnh táo lại. Rất nhanh, khuôn mặt hắn đã khôi phục trở lại vẻ bình thường.

Hôm nay, Vu Khải Vinh tổ chức sinh nhật cho mình. Tại Ngũ Hành Thiên, tuổi của hắn cũng đã là không còn nhỏ nữa. Vu gia cũng là một gia tộc không lớn không nhỏ, truyền thừa được hơn sáu trăm năm. Tuy rằng nếu muốn so sánh với những hào môn thế gia từ thời khai sáng ra Ngũ Hành Thiên thì không có cửa, nhưng mà Vu gia cũng có riêng sản nghiệp và phạm vi thế lực của riêng mình.

Vu Khải Vinh chính là con trai trưởng của Vu gia. Từ tên của hắn có thể thấy được các bậc trưởng bối của Vu gia ký thác kỳ vọng vô cùng lớn. Nhưng mà từ nhỏ, Vu Khải Vinh đã vô cùng tinh nghịch bướng bỉnh, lớn lên một chút thì hô bằng gọi hữu, kết giao vô cùng rộng rãi. Vu Khải Vinh cũng là một người cơ trí. Hắn biết rõ về làm việc thì hắn kém xa bậc cha chú, hơn nữa lại không chịu được khổ cực.

Hắn liền chú ý vào việc kết giao bằng hữu, ra tay vô cùng phóng khoáng. Tuy rằng quần áo lụa là, nhưng mà tính cách hắn lại khéo đưa đẩy, chưa bao giờ đắc tội với người khác, cho nên cũng khiến hắn có chút thanh danh trong đám công tử bột.

Cho dù là ở Cảm Ứng Tràng, hắn cũng có kết giao không nhỏ. Vì vậy, để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của mình, hắn cũng phải chi ra một khoản khá nặng tay.

Từ địa điểm tổ chức yến hội cũng có thể nhìn ra độ vung tay của hắn, nơi cao cấp nhất Cảm Ứng Tràng, Cửu Âm Đường.

Cửu Âm Đường do một vị nhạc lý đại sư tên Định Tâm Viễn, khi quy ẩm tại Cảm Ứng Tràng thành lập. Lúc đó, cao tầng Cảm Ứng Tràng biết được Địch Tâm Viễn đại sư có ý quy ẩn tại Cảm Ứng Tràng thì lập tức vung tay, cắt ra một nơi có phong cảnh tú lệ để tặng cho đại sư.

Đại sư vừa tới, biết được điều này thì vô cùng mừng rỡ, quyết ý quy ẩn tại đây, rồi xây dựng Cửu Âm Đường. Đại sư năm đó từng du lịch thiên hạ, đi qua Ngũ Hành Thiên, đạp khắp cựu thổ. Ông ta lựa chọn phong cách mình yêu thích nhất để xây dựng lên chín đình viện hoàn toàn bất đồng, đặt tên là Cửu Âm Đường.

Cửu Âm Đường vừa xây dựng xong thì liền trở thành nơi cao cấp nhất của Cảm Ứng Tràng.

Cửu Âm Đường ngoại trừ phong cách kiến trúc khiến cho người đời mở rộng tầm mắt thì một điểm nữa khiến cho người đời tán thưởng chính là, toàn bộ nhạc công đều do đại sư tự mình chỉ dạy, toàn bộ nhạc khúc đều do chính đại sư soạn ra, đến vào những lúc khác nhau thì nhạc khúc cũng sẽ khác nhau.

Bắt đầu từ ngày khai trương thì Cửu Âm Đường nghiễm nhiên trở thành nơi yêu thích nhất của các con cháu thế gia.

Nhưng mà, để đặt chỗ được trong này thì lại lại một việc vô cùng khó khăn. Không chỉ giá cả đắt đỏ, mà nó còn yêu cầu nghiêm ngặt về thân phận của người muốn đặt chỗ. Vu Khải Vinh phải tốn một cái giá vô cùng cao mới có thể mua lại từ trong tay của người khác.

Nhưng mà, hắn không thể phủ nhận, quá đáng giá!

Trang trí bên trong, còn có nguyên thực tinh mỹ tuyệt luân, âm thanh đàn sáo thấm vào lòng, khiến cho người người mê say. Đặc biệt, thấy đám bằng hữu của mình ai nấy đều trợn mắt há mồm, bộ dáng như được đại khai nhãn giới, hắn liền cảm thấy, khoản tiền này bỏ ra đúng là đáng giá!

Lúc Vu Khải Vinh đang vô cùng hả dạ thì thình lình, tại cửa vào bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo: “Tiểu Vu, sinh nhật mà không báo cho ta một tiếng à? Phạt rượu, ba chén.”

Một thân ảnh cao gầy, mang khí chất băng lãnh bỗng nhiên xuất hiện tại cửa vào.

Bàn tiệc đang ầm ầm, thoáng cái liền im bặt…

Một vị công tử ca bên cạnh của Vu Khải Vinh giận dữ quát lên: “Tên oắt nào từ chỗ nào nhảy ra? Dám chạy đến đây dương oai…”

Bốp!

Một tiếng bạt tai vô cùng vang vọng!

Công tử ca ôm mặt, không kịp phản ứng lại. Hắn ngơ ngác nhìn Vu Khải Vinh tát mình một cái, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Vu Khải Vinh vừa rồi mặt còn tràn đầy vẻ ngạo nghễ, bây giờ thì lưng thoáng cái khom xuống, không nói hai lời, tay cầm chén rượu trên bàn, liên tục làm ba chén, một hơi uống cạn.

Chén rượu còn không bỏ xuống, hắn liền cất bước chạy đến trước mặt người mới tới, dáng vẻ nịnh nọt, nói: “Ca, anh tới cũng không nói một tiếng! Anh không lên tiếng thì tiểu Vu sao dám quấy nhiễu anh chứ. Anh quý nhân bận việc, không giống những tên gia hỏa chúng đệ chơi bời lêu lổng, cả ngày lượn lờ, ăn nhậu chè chén.”

Cả phòng kinh ngạc, lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.