1 Lít Nước Mắt

Chương 23: Không Biết Chừng Mực




Dịch: QT – Edit: Đại Đạo Tự Tri Thế – Beta: Pansy Fall

Uống sữa?

Lúc này mà uống sữa gì chứ……

Muốn uống sữa cũng phải chờ tắm xong mới uống……

Hạ Vân Phong chậm rãi cúi đầu xuống, lười biếng tỏ vẻ:“Chờ tắm xong rồi, đi ra ngoài uống.” Y đưa tay nâng cái tẩu, bảo Ngao Dương đứng lên, đi súc (dội nước cho sạch xà phòng) thân thể. Tuy chỉ số thông minh của Ngao Dương khá thấp, nhưng vẫn nghe hiểu ý của Hạ Vân Phong, hắn ngoan ngoãn đứng, tùy ý Hạ Vân Phong cầm bồng đầu, thay hắn chà lau thân thể.

Ngao Dương tóc đã ươn ướt, trên cơ thể dính bọt, trên đầu cũng tràn đầy bọt, hắn thành thật đứng không nhúc nhích, tùy ý Hạ Vân Phong thay hắn tẩy trừ thân thể.

Tối hôm đó, Hạ Vân Phong bất ngờ không giống trước đây đến phòng Tần Diễm, bởi vì Tần Diễm buổi tối gọi điện thoại về nói đêm nay có việc không về, Hạ Vân Phong biết hắn ở cùng một chỗ với Hạ Đông, cũng không ngăn cản, cũng chỉ đồng ý.

Sau khi Ngao Dương tắm rửa xong, mặc đồ ngủ cotton ngồi trên ghế sofa xem TV, Hạ Vân Phong sai người đi pha sữa cho hắn trước, hạ nhân đang lau tóc cho hắn. Hắn ngoan ngoãn ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trên lầu. Hạ Vân Phong lên lầu thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi xuống dưới, cùng hắn ăn tối, hai cha con ở chung thật sự hòa hợp.

Ngao Dương rất ngoan, so với lúc Tần Diễm hồi mới đến có nghe lời hơn, ánh mắt hắn long lanh vụt sáng nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, muốn ăn lại không dám động đũa, Hạ Vân Phong nhìn hắn một cái, liền chủ động thay con gắp thức ăn.

“Vừa rồi không phải đói bụng sao, ăn cơm đi.” Động tác của y rất thong thả, rất lười biếng, y nhìn Ngao Dương ăn cơm, dường như Ngao Dương chưa từng ăn qua những món này, hắn không nỡ ăn, ngâm trong miệng thật lâu mới bắt đầu nhai, hương vị tuyệt vời kia tựa hồ là hắn chưa bao giờ nếm qua, từ biểu tình thẹn thùng dè dặt của Ngao Dương, y biết Ngao Dương nhất định là rất thích.

Buổi tối.

Để Ngao Dương không cảm thấy xa lạ với “Nhà”, buổi tối Hạ Vân Phong cùng hắn ngủ, đương nhiên là ngủ trong căn phòng do y chuẩn bị cho Ngao Dương, trước khi y tìm con trai, cũng đã vì bốn đứa con trai chuẩn bị xong phòng ở, tùy thời trở về đều được ở.

Hạ Vân Phong thích ở trần ngủ, y nằm trên giường hút thuốc, hôm nay y mệt muốn chết, chẳng những giúp Ngao Dương tắm rửa sạch sẽ, còn cùng Ngao Dương trò chuyện trong chốc lát, mà lúc này, Ngao Dương chân tay luống cuống ngồi ở bên giường.

“Ta…… Ta phải ngủ chỗ này sao?” Hắn có chút mờ mịt nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, bởi vì lúc này Hạ Vân Phong có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, chỉ dùng chăn bằng tơ lụa thượng đẳng che lại bộ vị quan trọng.

Bộ dạng Hạ Vân Phong buồn ngủ lắm rồi, nghe được con trai hỏi vậy, hắn chậm rãi gật đầu:“Ân, đêm nay ta ngủ cùng ngươi, ngươi vừa mới về nhà, nhất định không quen.”

Được rồi……” Ngao Dương thấp giọng lẩm bẩm một câu, liếc mắt nhìn Hạ Vân Phong, rồi bắt đầu cởi quần áo trên người mình……

Hạ Vân Phong chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy Ngao Dương lột sạch quần áo, ngay cả quần trong cũng đã cởi:“Ngươi làm gì?” Giọng điệu của y thản nhiên hỏi Ngao Dương, y cho rằng Ngao Dương đang bắt chước mình.

“Ta ngủ.” Ngao Dương nhỏ giọng trả lời, liền chậm rãi kéo chăn ra, ngoan ngoãn nằm vào trong, mái tóc của hắn rất đen, đôi mắt trong suốt lại trong vắt, hắn vươn tay, cẩn thận lấy ra tẩu thuốc của Hạ Vân Phong,“Ngủ ngon……” Hắn nhẹ giọng nói một câu, đột nhiên sáp lại gần, hôn một cái lên má của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong đang muốn nói chuyện, liền thấy Ngao Dương kéo chăn, nhắm mắt lại……

Ngao Dương vừa rồi hôn trộm y……

Điều này chứng minh, Ngao Dương đối với y không bài xích……

Hạ Vân Phong không tức giận, ngược lại còn cảm thấy may mắn bội phần……

Nhưng mà –

Lúc ngủ đến nửa đêm, Hạ Vân Phong mơ mơ màng màng cảm giác được, dường như đang có người chậm rãi vuốt ve thân thể mình……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.