1 Lít Nước Mắt

Chương 22: Thiên Tuyển Nhân Thua Rồi Sao




Dịch: QT – Edit: Đại Đạo Tự Tri Thế – Beta: Pansy Fall

Tâm tình Hạ Vân Phong nói không nên lời, đôi mắt lười biếng, vẻ mặt bình tĩnh tựa hồ có một tia vết rách, y không hỏi thêm nữa, chỉ thản nhiên chậm rãi nói:“Trước cởi quần áo tắm rửa đã, chờ tắm xong sẽ ăn thịt.” Y rất kiên nhẫn nói chuyện cùng Ngao Dương, tay y vuốt quần áo Ngao Dương, Ngao Dương cũng rất phối hợp cởi quần áo.

Quần áo đầy bùn bẩn rơi trên mặt đất, quần jean đầy lỗ rách cũng rơi trên mặt đất, rất nhanh Ngao Dương liền cởi hết. Dáng người Ngao Dương rất tuyệt, tứ chi thật thon dài. Hạ Vân Phong bảo hắn bước vào trong bồn tắm lớn, hắn đứng ở trong bồn tắm, nước trong bồn tràn qua bắp chân hắn, hắn ngoan ngoãn đứng, bất an bẻ bẻ ngón tay, hắn bất an nhìn chăm chú Hạ Vân Phong.

“Không cần sợ, ta là cha ngươi, ta mang ngươi về nhà là muốn cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp, về sau nơi này chính là nhà ngươi, ngươi sẽ sống ở nơi này.” Giọng điệu nói chuyện của Hạ Vân Phong rất lười biếng, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, nhưng lại rất chân thành.

Y bảo Ngao Dương không cần câu nệ như vậy, y bảo Ngao Dương ngồi vào bồn tắm, y lấy qua khăn lông, ngồi bên thành bồn thay Ngao Dương chà lau thân thể, động tác của y rất chậm, rất nhẹ. Y thật cẩn thận, lộ ra một chút lười nhác.

Giữa hơi nước mông lung, hai người đều không nói chuyện, Ngao Dương im lặng nhìn Hạ Vân Phong, ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, không có lộn xộn. Hạ Vân Phong dùng khăn lông lau người cho hắn, mỗi một nơi đều lau rất cẩn thận……

Áo ngủ màu đỏ bằng lụa trên người Hạ Vân Phong bị sương mù nhiễm có chút ướt át, hơn nữa thay Ngao Dương lau người, khó tránh khỏi sẽ chạm phải nước, túi áo bên hông y nới lỏng lộ ra bờ ngực bằng phẳng, cái nơi như ẩn như hiện kia bị quần áo hờ khép……

Y có chút mệt mỏi, lấy qua cái tẩu ngọc đặt ở bồn rửa tay, y lười biếng một bàn tay chống cạnh bồn, một bàn tay nâng cái tẩu, nhẹ nhàng mà hút một hơi, quần áo ẩm ướt rộng mở, trên sợi tóc của y vươn vài giọt nước, y cúi đầu nhìn thoáng qua Ngao Dương, phát hiện Ngao Dương ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, y cầm khăn lông chậm rãi lau lau mặt Ngao Dương. Gương mặt Ngao Dương sau khi rửa sạch trông đẹp trai hơn bất cứ vị minh tinh nào mà Hã Vân Phong từng quen biết.Hạ Vân Phong thản nhiên nở nụ cười, trong nụ cười lười biếng pha lẫn vài tia thỏa mãn.

Con y quả nhiên là không giống người thường.

Hạ Vân Phong hoãn thanh nói một câu:“Ngươi đứng lên, ngươi ngồi ta không tiện giúp ngươi rửa.” Cúi đầu lau vết nước vươn trên mặt, mỗi một động tác của y, đều khiến quần áo của y trượt ra một chút.

Áo ngủ bằng lụa bị thấm ướt dán sát cơ thể y, Ngao Dương nhìn chằm chăm áo ngủ ẩm ướt của y trong chốc lát, vừa đứng lên, Ngao Dương mặt đối mặt với Hạ Vân Phong, thân thể hoàn toàn hiện ra trước mắt Hạ Vân Phong, từng giọt nước nhẹ nhàng trượt qua da tay hắn, giữa hơi nước mông lung, dưới ngọn đèn mập mờ, đúng là gợi cảm nói không nên lời.

Hạ Vân Phong tương đối trấn tĩnh, y đưa tay giúp Ngao Dương lau lau người, song mâu bị che phủ dưới bóng râm của hàng mi tinh tế, thấy không rõ vẻ mặt hắn giờ phút này, thân thể Ngao Dương không có phản ứng. (=”= phản ứng gì?)

Miệng Hạ Vân Phong miễn cưỡng ngậm lấy cái tẩu, khói thuốc có chút mê mắt, hắn hơi hơi cau mày. Sau khi giúp Ngao Dương lau xong, y để Ngao Dương ngồi xuống, Ngao Dương đối với y không còn cảnh giác, không hề sợ y, để Hạ Vân Phong tùy ý dùng khăn lông chà lau trên người mình.

Mà lúc này –

Ánh mắt Ngao Dương nhẹ nhàng lướt qua khuôn ngực đang rộng mở của Hạ Vân Phong, hắn do dự đem mặt sáp lại gần đây,thật nhẹ nhàng, cũng thật chậm rãi huých huých gò má của Hạ Vân Phong, dường như đang tỏ ý thân thiện……

Nhưng ngay lập tức liền nge thấy hắn nói một câu:“Ta đói bụng, ta muốn uống sữa……” sặc nước, khụ khụ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.